
Tác giả: Arthur Conan Doyle
Ngày cập nhật: 22:48 17/12/2015
Lượt xem: 1341523
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1523 lượt.
. Nào thưa ngài tại sao ngài không thưởng thức những gì mà đám đồng đạo của ngài được hưởng nhỉ? Ta nghĩ là ngài xứng đáng lắm.
Ông ta lại tiếp tục tiến lên, cơ thể dồn lên hai ngón chân cái như một nghệ sĩ múa bậc thầy. Đúng ra tôi có thể trốn biệt sau cánh cửa tầng dưới nhưng vì cảm thấy làm vậy là một sự ô nhục nên thôi. Đồng thời đúng lúc đó một nỗi tức giận cũng bắt đầu trào lên trong tôi. Cách đây mấy phút tôi đã sai, còn sau khi chứng kiến sự hung tợn của ông giáo sư thì lý của tôi đã trở thành đúng.
- Tôi sẽ không đứng yên cho ông muốn làm gì thì làm đâu! Tôi sẽ chống đến cùng!
- Thế ư? - Bộ ria đen của ông ta nhướng lên còn cái răng nanh thì lộ ra một nụ cười khinh bỉ - Mi sẽ chống đến cùng ư?
- Đừng trở nên ngốc nghếch nữa, thưa giáo sư - Tôi kêu lên - Ngài hy vọng vào điều gì? Tôi từng chơi ở vị trí trung tâm của đội Ai-len vào ngày thứ bảy. Tôi không phải là người...
Đúng lúc tôi mở mồm định nói hết câu thì ông giáo sư chồm tới. May mắn sao tôi kịp mở cửa hay nói đúng hơn, cả tôi và ông ta lao qua cánh cửa. Ông ta đuổi theo tôi suốt dọc hành lang tầng dưới. Đang chạy bỗng tôi nhìn thấy một cái ghế tựa chắn ngang đường và thế là tôi vọt qua. Miệng tôi đầy râu của ông ta, hai chúng tôi khóa chặt lấy nhau. Chiếc ghế gãy nằm lăn lóc trên nền, chân của nó rơi ra. Ông già Austin cảnh giác đã mở tung cánh cửa thềm. Tôi và ông giáo sư ôm nhau lăn lông lốc xuống cầu thang. Cái ghế ban nãy gãy tan tác. Hai chúng tôi rời nhau ra và lăn tỏm vào cái rãnh nước ngoài phố. Ông giáo sư đứng bật dậy tay dứ dứ nắm đấm, miệng thở khò khè như người bị lên cơn hen.
- Đủ chưa? - Ông ta hổn hển hỏi.
- Ông là một con bò khốn kiếp! - Tôi hét vào mặt ông ta.
Lẽ ra chúng tôi phải lao vào một cuộc vật lộn dữ dội nữa vì ông ta vẫn còn đang sôi máu nhưng may mắn thay một viên cảnh sát đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào, tay cầm lăm lăm cái bút với cuốn sổ tay.
- Thế này là thế nào? Các anh không thấy xấu hổ à? - Viên cảnh sát hỏi. Đó là câu hỏi hay nhất mà tôi từng được nghe ở vùng Enmore Park này - Nào! - Viên cảnh sát quay về phía tôi - Có chuyện gì thế?
- Người này đã tấn công tôi - Tôi nói.
- Có đúng thế không? - Ông ta quay sang hỏi ông giáo sư.
Ông giáo sư thở mạnh và không nói gì.
- Đây không phải là lần đầu đâu nhé! - Viên cảnh sát nói vẻ nghiêm khắc, đầu lắc lắc. - Tháng trước ông cũng gây ra một vụ tương tụ như thế này. Ông đã đánh thâm cả mắt chàng trai trẻ này rồi. Cậu có đòi đền bù không? - Viên cảnh sát hỏi tôi.
Tôi dịu giọng lại:
- Không! Không!
- Tại sao thế? - Viên cảnh sát hỏi lại.
- Tôi mới là người đáng trách. Tôi đã gây sự trước. Ông ta chỉ mới cảnh cáo tôi thôi!
Viên cảnh sát gấp cuốn sổ tay lại.
- Đừng để chuyện này tái diễn nữa! Nào giải tán, giải tán!!! - Mấy câu sau viên cảnh sát nói với con trai người bán thịt, một chị người hầu và một hay hai kẻ đang rỗi việc đi hóng chuyện thiên hạ. Viên cảnh sát gõ gót giầy cồm cộp xuống nền đường, tay xua đám người bu quanh chúng tôi. Ông giáo sư nhìn tôi, đằng sau ánh mắt của ông ta, tôi cảm thấy có một nét gì đó rất buồn cười.
- Nào mời vào! - Ông ta nói -... Tôi vẫn chưa nói được gì với cậu!
Tôi thấy giọng ông ta vẫn còn đằng đằng sát khí nhưng tôi cũng đi theo ông ta vào nhà. Austin - nom như một bức tượng gỗ vừa đóng sập cánh cửa sau lưng chúng tôi.
Cửa vừa đóng thì bà Challenger từ phòng ăn lao tới. Người đàn bà nhỏ bé này giận dữ chặn ông chồng lại, y như một con gà con nổi khùng trước con chó bướng bỉnh. Rõ ràng là bà đã nhìn thấy tôi đi ra, nhưng không biết tôi đã tở lại.
Bà la lên:
- George, anh thật tàn nhẫn! Anh đã đánh bị thương chàng thanh niên đáng mến kia!
Ông lấy ngón tay cái chỉ ra phía sau nói:
- Anh ta đây, vẫn lành lặn chưa sứt mẻ gì đâu.
Nhận ra tôi, bà hơi ngượng ngập nói:
- Xin lỗi tôi không nhìn thấy cậu.
- Xin bà yên tâm! Tôi không bị làm sao cả!
- Ông đánh cậu ta thâm mặt rồi kia kìa! Ôi George! Sao ông độc ác thế! Tuần nào ông cũng gây rắc rối như thế này. Tất cả mọi người căm ghét và chế nhạo ông. Ông làm tôi không thể chịu đựng được nữa rồi. Thế là hết!
- Bà đừng vạch áo cho người xem lưng!
- Chuyện đó không còn là bí mật nữa rồi! Cả khu phố này, cả thành phố Luân Đôn này đều biết. Hãy đi đi Austin. Chúng ta không cần anh ở đây! Anh không nghe người ta đang xì xào về anh ngoài kia à? Anh không có lòng tự trọng à? Còn ông...đúng ra ông đã là một giáo sư tại một trường đại học lớn, giảng dạy hàng ngàn sinh viên. Lòng tự trọng của ông đâu rồi George!
- Thế còn em? Lòng tự trọng của em ở đâu? Em yêu?
- Thật quá sức chịu đựng của tôi rồi. Ông đã trở thành một tên côn đồ suốt ngày gây lộn từ bao giờ vậy?
- Hãy tử tế hơn một chút nào, Jessie.
- Một tay hung đồ quen thói