
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341714
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1714 lượt.
thực hiện vài cuộc điều tra và giữ họ ở lại – nhưng sau mười một ngày, mà vẫn không có tin tức nào. Cô không có ý định chạy trốn như Brad đã làm, nhưng cô thấy ghét cái cảm giác mang súng, trọng lượng của cái thứ chết tiệt đó làm cho hông cô khó chịu mỗi khi thức dậy. Cô coi mình là một nhà hóa học, vì …
Và một khi có đợt củng cố lại lực lượng, có lẽ họ sẽ đưa tôi đến một trong số những phòng thí nghiệm, điều đó cho phép tôi được nghiên cứu về những con virus. Nói cho đúng, tôi vẫn là thành viên của Bravo; không có lý nào họ lại muốn tôi tham gia chiến tuyến…
Không có gì hồ nghi đó là cách sử dụng tốt nhất tài năng của cô. Những người khác đã là những lính có kinh nghiệm, nhưng Rebecca chỉ mới vào S.T.A.R.S được năm tuần. Nhiệm vụ đầu tiên của cô là ở cánh rừng Raccoon, nơi đã tiêu diệt hơn nữa đội và những người còn lại đã lần ra được bí mật của Umbrella. Từ lúc ấy, cô phải tốn nhiều thời gian để xem lại cấu tạo phân tử của con virus, cố gắng mô phỏng lại cách thức hoạt động của T – Virus. S.T.A.R.S không cần những bác sĩ chiến trường, vào lúc này, họ cần những nhà khoa học…và nếu cô biết được bất cứ cái gì từ ngôi biệt thự tai ương của Spencer, thì nó chứng tỏ rằng chỗ của cô là ở phòng thí nghiệm. Cô sẽ ở một mình vào cái đêm đó, nhưng cô cũng biết rằng làm việc với T – virus là một sự đóng góp lớn có thể giúp ngăn chặn được Umbrella. Và bạn có thể đối mặt với nó, cô thầm nghĩ, bạn bị mê hoặc bởi nó. Cơ hội nghiên cứu một thứ kì lạ, tìm ra cái làm nó thèm máu – cái thứ mà làm bạn thành kẻ hút máu.
À, được, không có gì là xấu trong sở thích công việc của cô. Cô mang theo một niềm hi vọng khi tham gia S.T.A.R.S là có một cơ hội – và với bất cứ may mắn nào, sau buổi họp tối nay cô sẽ mang theo một cái cặp và đi khỏi địa ngục của thành phố Raccoon, hướng về bước ngoặt mới trong cuộc đời cô khi là một nhà nghiên cứu hóa sinh của S.T.A.R.S.. Cô dừng tại cuối dãy phố, phía trước là ngôi nhà hai tầng màu vàng nhợt nhạt được tu sửa theo kiểu Victorian, kiểm tra mọi điều bất thường xung quanh trước khi xuống xe. Nhà Burtons sống cạnh một công viên dài ở ngoại ô, cây cối rậm rạp. Cách đây vài tuần, cô có thể đi lang thang trong cái công viên yên lặng, thích thú cái hương vị ban đêm của mùa hè, ngắm sao trên trời; nhưng bây giờ nó là nơi tôi tăm, bí ẩn như để ai đó ẩn nấp. Cô run rẩy yếu ớt và mặc cho không khí ẩm ướt, nóng bức của mùa hè, cô vẫn phóng nhanh về phiá trước.
Kéo chiếc xe lên hàng hiên, cô lau mồ hôi đang túa ra từ trên cổ và quan sát kiểm tra. Cô hoàn thành trong một khoảng thời gian hoàn hảo, chỉ hai mươi phút kể từ cuộc gọi của Barry. Cô dựa chiếc xe vào tay vịn cầu thang, cầu mong rằng anh ta có tin tốt.
Trước khi cô gõ cửa, Barry đã mở cửa, anh mặc áo thun và quần jean, thân thể cao lớn của anh choáng cả lối vào. Barry nâng trọng lượng mình, hơi cố sức.
Anh cười và quay lưng mời cô vào trong, anh nhìn nhanh ra con đường yên tĩnh bên ngoài trước khi theo cô vào tiền sảnh. Cây Colt Python được giắt vào cái bao da đựng súng ngang hông, làm anh trông giống một cao bồi to lớn.
“Cô có thấy bất kỳ ai không?” anh hỏi nhỏ.Cô lắc đầu “Không. Tôi cũng không thấy ai ở đằng sau”
Barry gật đầu, và mặc dù anh vẫn còn cuời một lúc, nhưng cô có thể thấy nỗi ám ảnh trong đôi mắt của anh ta, cái nhìn kể từ khi họ thoát khỏi đó. Cô hy vọng có thể nói với anh rằng không ai trách móc anh cả, nhưng biết điều đó thì cũng chẳng có gì khác biệt; Barry vẫn còn nghĩ mình phải có trách nhiệm cho những gì xảy ra tại ngôi biệt thự tối hôm đó. Anh cũng thấy mình đang mất thăng bằng, mặc dù cô hình dung anh có nhiều việc để làm hơn là nhớ đến vợ anh và những đứa trẻ; anh đã đưa họ ra khỏi thành phố ngay sau khi xảy ra biên cố khủng khiếp để đảm bảo an toàn cho họ.
Sém tí nữa là Umbrella đã phá hoại cuộc sống của chúng tôi…
Anh dắt cô lên cầu thang, và băng qua những hành lang rộng lớn, những bức tường trang trí những bức tranh màu sáp của con gái anh vẽ. Nhà của Burton nhiều ngõ ngách và rộng lớn, đầy những thứ đồ cũ kỹ là hình ảnh thu nhỏ của một gia đình.
“Chút nữa Chris và Jill sẽ có mặt ở đây. Cô muốn dùng cà phê chứ?”
Anh trông có vẻ căng thẳng.
“Không, cảm ơn. Có lẽ là nước.”
“Thế à, được thôi.Cô cứ đi tiếp và giới thiệu bản thân nhé. Tôi sẽ quay lại trong một phút.” Anh ta nhanh chóng chạy xuống nhà bếp trước khi cô có thể hỏi anh chuyện gì nữa.
Giới thiệu bản thân?Tiếp theo là chuyện gì đây?
Cô đi xuyên qua căn phòng lớn uốn cong dẫn đến căn phòng khách bề bộn, tiện nghi và cô dừng lại, cô hơi giật mình vì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang ngồi trên một chiếc ghế dựa. Ông ta đứng lên khi cô bước vào phòng, và ông cười – nhưng cô có thể thấy, tiện thể ông ta thu hẹp dần cái nhìn đăm đăm của mình một cách nhẹ nhàng, cái nhìn dò xét giá trị của cô.
Mặc dù cách đây vài tuần, sự xem xét quá kỹ lưỡng sẽ làm cho cô xấu hổ kinh khủng. Cô là thành viên trẻ nhất của S.T.A.R.S từ trước đến giờ phải chấp nhận những nhiệm vụ phản ứng nhanh, và biết rằng cô ch