Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Resident Evil ( Tập 2 - Vịnh Caliban ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341715

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1715 lượt.

ú ý đến nó – nhưng nếu có bất cứ chuyện gì rõ ràng xảy đến từ biến cổ tại phòng nghiên cứu của Umbrella, thì cô không còn lưu ý nhiều đến những việc như sự lúng túng trước xã hội. Giáp mặt với một ngôi nhà với đầy những con quái vật canh giữ để đưa sự việc vào cái viễn cảnh của riêng cô. Ngoài ra, cái ước mơ được thủ vai chính trong cái tiếc mục thú vị kia cũng có từ đó.
Cô nhìn đáp lại ông ta một cách trầm tĩnh và chăm chú. Quần Jean, một cái áo sơ mi đẹp, đôi giày chạy. Ông cũng mang bao da với cây Beretta chín li ngang hông, hình mẫu chuẩn của một thành viên S.T.A.R.S. Ông ta cao, có lẽ đôi chân của ông cao hơn cái thân hình năm feet ba inch của cô, nhưng mảnh khảnh hơn, với một vóc người của một vận động viên bơi. Ông ta giống một diễn viên điện ảnh điển trai, lông mày cao, trải nhiều sương gió, và đường nét gọt dũa, mái tóc đen ngắn và cái nhìn soi mói sắc sảo với vẻ thông minh.
“Cô là Rebecca Chambers,” ông nói. Ông có chất giọng của người Anh, những từ ngữ của ông được tỉa gọt và rất tế nhị. “Cô là nhà nghiên cứu hóa sinh, đúng không?” Rebeccca gật đầu.“Làm việc với nó. Và cô là…” Ông cười to hơn, và lắc đầu.” Xin tha thứ cho cách cư xử của tôi. Tôi không mong chờ… đó là, tôi…”. Ông ta bước quanh cái bàn cà phê của Barry và đưa tay ra.”Tôi là David Trapp, thành viên của S.T.A.R.S ở Maine,” ông nói.
Cô cảm thấy lạnh người, S.T.A.R.S đã gởi người đến thay vì gọi họ tới. Cô bắt tay với ông ta, cười gằn một cách khó chịu, và biết rằng sự xuất hiện của cô đã làm cho ông chú ý. Không ai ngoài một nhà khoa học mười tám tuổi, và trong khi cô đang nhìn một cách ngỡ ngàng, cô vẫn thấy có cái gì đó ở con người này. “Thế, ông có thích một ít rượu scout hay thứ gì khác không?” cô hỏi.
Ông Trapp tỏ vẻ khó chịu.”Xin lỗi?”
“Về việc điều tra – đã có nhiều đội khác ở đây, tức là ông đến để xác minh lại sự việc, và tìm những vết nhơ của Umbrella…”
Cô dừng lại khi ông gật đầu một cách chậm rãi, hoàn toàn chán nản, ánh mắt đen lấp lánh đầy vẻ xúc động của ông, cô không thể hiểu được.
Nó vụt ra khỏi lời nói của ông ta, đầy sự chán nản và giận dữ – khi những lời nói tắt hẳn, Rebecca cảm thấy đầu gối cô bủn rủn với nỗi sợ hãi kinh hoàng.
“Tôi xin lỗi vì kể cho cô chuyện này, cô Chambers. Tôi có lý do tin rằng Umbrella đã uy hiếp những thành viên chủ chốt của S.T.A.R.S., bằng cách mua chuộc lẫn hăm dọa. Không có cuộc điều tra nào hết – và sẽ không có ai khác đến.”
Đôi mắt nâu của cô lộ đầy vẻ bối rối, hỗn loạn và nó nhanh chóng qua đi. Cô thở sâu và cố gắng ghìm nó xuống.
“Ông chắc chứ? Ý tôi là, có phải Umbrella đã cố gắng uy hiếp ông, tức là… có phải ông quả quyết như thế?
David lắc đầu. “ Tôi không hòan tòan chác về điều đó, không – nhưng tôi đã không đến đây nếu tôi không… để ý đến việc đó.”
Tuy thái độ ấp úng, nhưng David vẫn không ngừng dò xét cô là người thế nào, và theo một cách bản năng ông cố gắng không để cô lo sợ hơn nữa. Barry nói rằng cô có nét gì đó của một thiên tài nhỏ tuổi, nhưng anh không thật sự trông đợi ở một đứa bé con. Một nhà hóa sinh mặc cái quần soóc hơn cao và cắt ngang đầu gối, cùng với chiếc áo thun kì lạ.
Thôi, bỏ qua đi; đứa bé này có thể là nhà khoa học duy nhất mà chúng ta có.
Ý nghĩ giận dữ đã thiêu rụi ruột gan của David nhiều ngày qua. Câu chuyện đã được phơi bày kể từ cuộc gọi của Barry, nó chứa đầy sự phản bội và giả dối - và điều đó làm S.T.A.R.S, S.T.A.R.S của ông, bị liên lụy…
Barry bước vào phòng với ly nước và Rebecca vui vẻ lấy nó từ tay anh, uống một hơi nữa ly.
Barry thoáng nhìn ông và quay sang hỏi Rebecca. “Ông ấy đã kể cho cô nghe, phải không?”
Cô gái gật đầu. “Jill và Chris biết chuyện này chứ?”
“Tới lúc này thì chưa. Điều đó giải thích tôi đã gọi,” Barry nói.”Nhìn xem, họ không có ý định để chúng ta đi lần thứ hai. Chúng ta nên chờ chúng lộ diện trước khi chúng ta tìm được gì khác cụ thể hơn.”
“Đồng ý,” David nói. Ông cố tìm những điểm chung nhất để nói, và nếu như họ làm việc cùng nhau, ông muốn có một cảm nhận gì đó đối với thành viên nữ.
Cả ba người ngồi xuống, Barry bắt đầu kể cho Rebecca anh ấy và David gặp nhau như thế nào trong cuộc tập luyện của S.T.A.R.S khi cả hai còn trẻ. Barry kể một câu chuyện hay, nhưng dù sao nó cũng chỉ để giết thời gian. David lắng nghe một cách thờ ơ khi Barry thuật lại kỷ niệm vui vẻ về đêm tốt nghiệp của họ, trêu chọc một sĩ quan cảnh sát nghiêm nghị bằng mấy con rắn cao su. Cô gái thư giãn, thậm chí là cô thích câu chuyện nghịch ngợm thời trẻ của họ - cách đây mười bảy năm. Lúc cô tố chức sinh nhật lần đầu tiên.
Cô vẫn còn đặt những câu hỏi cho Barry, mặc dù vậy David biết cô đang lo lắng về những gì ông kể cho cô. Khả năng chế ngự của cô thật đáng nể, điều mà ông chưa bao giờ kiểm soát được hoàn toàn.
Ông ít khi nghĩ về việc khác từ khi ông tự nguyện gia nhập S.T.A.R.S . Đối với sự cống hiến của David thì sự phản bội trong tổ chức rõ ràng là một sự thật cay đắng, một cảm giác ghê tởm không thể chịu đựng được. S.T.A.R.S đã lấy đi của David hai mươi n