
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341727
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1727 lượt.
an đã xoay xở kiếm được. Nhưng khi Thurman lập cập vồ lấy người phụ nữ, người thanh niên đã kháng cự lại, đẩy Louis bằng một đôi tay nhanh nhẹn và giận dữ, nụ cười ngạo mạn khinh bỉ hiện rõ trên mặt anh.
Griffith cảm thấy sự lo lắng rộn lên. “Alan, đấm anh ta!”
Tay bác sĩ Kinneson giơ nhanh tay lên, giáng cho người thanh niên đang kháng cự một cú đánh ác liệt sượt qua phần phía sau đầu; hắn dừng đánh để cho Thurman kéo người phụ nữ ra ngoài.
“Cô ta xong rồi.” Griffith mạnh mẽ nói, tự hỏi làm sao lại có thứ người nào trên thế gian này muốn ở cạnh một trong những thứ như vậy. “Nhìn cô ta đi, cậu không thấy cô ta không còn là con người nữa sao? Cô ta đã là một con rối của Birkin rồi, một trong những kẻ đói khát cồn cào thảm hại. Một zombie. Một đơn vị Trisquad không qua đào tạo.”
Ngay khi Griffith nói, một bước ngoặt hấp dẫn của các sự kiện xảy ra. Người phụ nữ quằn quại trong vòng tay ôm chặt của Thurman và với một chuyển động nhanh, đã lao về trước và cắn vào mặt Louis. Cô ta giật ra đầy một miệng ngập máu chiếc má của Thurman và bắt đầu nhai nó một cách sung sướng.
“Karen, ôi Chúa ơi, không…”
Tiếng kêu bàng hoàng của người thanh niên cất lên, anh không tài nào di chuyển hay làm gì nổi nữa. Louis cũng vậy. Tay bác sĩ vẫn điềm tĩnh đứng đó, máu rớt đầy trên khuôn mặt hắn, nhìn vật chủ của T-virus ngấu nghiến nuốt những miếng thịt tươi mềm mại. Griffith sững sờ.
“Nhìn xem,” hắn nhẹ nhàng nói. ”Không một sự nhăn nhó vì đau đớn, không hề có một chút cảm xúc nào … cười đi, Louis!”
Thurman nhe răng cười ngay cả khi người phụ nữ lại nhào về phía trước, cố gắng giật đứt môi dưới đang trề ra của hắn. Với một tiếng rách toạc ướt át, cái lưỡi tét ra, phô bày một nụ cười rộng ngoác. Máu phọt ra. Người phụ nữ nhai nhồm nhoàm.
Ngạc nhiên làm sao. Ngoạn mục không chê vào đâu được.
Người thanh niên run rẩy, làn da xám đen của anh chuyển dần sang màu tái nhợt bệnh tật. Anh có vẻ không màng thưởng thức chuyện đang diễn ra trước mắt, và Griffith nhận thấy chắc chắc như vậy; người phụ nữ đó hẳn là một người bạn.
Tệ quá. Chẳng khác nào đem hạt ngọc cho ngâu vầy …
“Alan, ôm lấy gã thanh niên, và ôm chặt anh ta.”
Người thanh niên không hề kháng cự, anh ta đang chìm ngập trong nỗi ghê rợn rành rành thứ mà anh đang phải trải qua. Người phụ nữ lại tiếp tục cắn thêm một miếng má khác, và nụ cười của Louis phần phật, chắc chắn do những vết thương ở cơ.
Griffith muốn tiếp tục theo dõi thêm nữa, nhưng hắn còn có việc phải làm. Bạn bè của gã thanh niên này vẫn đang xoay xở để hạ bọn Ma7, và nếu chúng thành công, chúng nhất định sẽ tìm kiếm anh thanh niên đáng giá này.
Nhưng khi đó, anh ta sẽ là gã thanh niên đáng giá của ta …
Griffith đi tới một chiếc quầy, cầm lấy một ống thuốc, đập đập một bên nó bằng một ngón tay. Hắn quay ra phía vị khách im lặng, tự hỏi có nên kể lại cái mưu kế hoàn hảo dành để bắt các người bạn của anh ta không. Đó có phải là những thứ mà các “nhân vật phản diện” thường làm trong phim không nhỉ? Hắn cân nhắc nó cẩn thận, sau đó quyết định ngược lại; vì hắn luôn đánh giá đó là một điểm ngu ngốc trong kế hoạch. Hắn đâu phải một tên hung ác. Đó là tại vì họ đã tự xâm nhập vào nơi linh thiêng của hắn, đe dọa kế hoạch tạo nên một thế giới thanh bình của hắn. Ở đây không hề có một câu hỏi nào về việc ai là quỉ dữ trong câu chuyện này.
Người thanh niên vùng Hispanic vẫn nhìn vào bữa tiệc trưa kì lạ, mồm anh vẫn há hốc trong sự mất tinh thần; Karen đang nuốt cái mũi của Thurman, khiến cho nó trong thật đúng như một đống bầy nhầy.
Bước nhanh về phía trước, Griffith thọc mạnh đầu kim vào trong cánh tay vạm vỡ của người thanh niên và ấn mạnh pít tông.
Ngay sau đó anh ta liền phản ứng, cái nhìn còn sốc của anh hướng thẳng vào Grifffth, cơ thể anh rung lên và cố đấm hắn. Một cánh tay của Alan có vẻ hơi dịch chuyển nhưng hắn ta vẫn ôm chặt chàng Hispanic trẻ tuổi.
Grifith cười vào mặt anh, lắc lắc đầu.
“Thư giãn nào,” hắn nhẹ nhàng nói. “Chỉ một chút nữa thôi, cậu sẽ không còn cảm thấy gì.”
*
* *Chậm chạp, rất chậm, họ lùi dần về phía cái hang nơi mà họ đã xuất phát, những sinh vật giống thằn lằn ấy vẫn tiếp tục lần theo, cẩn thận không xuất hiện trong tầm nhìn của họ, gào thét bản nhạc kinh dị của chúng. John vẫn nghĩ về Karen và Steve, chỉ có Chúa mới biết tay bác sĩ Umbrella đang ở đâu, và tuyệt vọng cầu cho bọn quái vật kia tấn công, mỗi khoảnh khắc bây giờ đều có thể phải trả giá bằng cơ hội của Karen, những khoảnh khắc này có thể là lúc Steve đang phải chiến đấu giành giật mạng sống …
Tới đây mau, bọn đần độn, đồ khốn! Chúng tao ở ngay đây này, bữa trưa miễn phí đây! Tới đây mau!
Họ đã thử la hét, thử bắn và giậm mạnh chân, nhưng những sinh vật đó vẫn không mắc bẫy. David đã thử lừa chúng lộ mặt, cả ba người cùng lẻn quay trở lại một khúc rẽ và khi những con thằn lằn bự đó vừa trườn qua đoạn hầm thẳng sau