
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341928
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1928 lượt.
hì cũng phải đi thôi, anh giống như ngọn đèn thu hút bọn chúng và nơi này thì rất dễ dàng xâm nhập…
Vừa cảnh giác nhìn vào bức tường rách nát anh vừa lắp đạn vào súng. Leon đã rất may mắn đi ngang qua hiệu súng, anh vốn đã quên bẵng nó sau khi bị vụ va chạm làm cho choáng váng. Khi mà con đường ngắn nhất đến sở cảnh sát đã bị chặn lại do vụ nổ thì đường vòng tốt nhất là đi ngang qua hiệu súng Kendo. Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy rõ ràng đã cứu mạng anh. Cho dù đã bắn hai thây ma trên đường đến đây, nhưng anh hầu như bị bao vây bởi chúng.
“Uhhh…”
Một cái bóng xương xẩu rùng rợn lê lết ra từ bóng tối ngoài đường, đấm mạnh vào cửa trước hiệu súng.
“Khốn kiếp,” Leon chửi thầm, những ngón tay không biết vì sao chuyển động nhanh hơn. Một băng đạn rơi xuống, một cái nữa, anh cần suy nghĩ một tí. Nếu chạy ngay bây giờ, anh sẽ chết trước khi có thể đến được sở cảnh sát.
Một cái bóng sần sùi khác thình lình xuất hiện trước bộ khung gần như trống không của cánh cửa ra vào lát kiếng. Chân chúng thối rửa đến nỗi Leon có thể thấy được những con giòi đang ngoằn ngoèo trên những thớ thịt.
…bốn …năm …xong!
Anh chộp lấy khẩu Magnum và nạp đạn trong khi cái thứ gần-như-rỗng kia đập vào cửa. Sinh vật đầy giòi đó đang lách mình qua những góc cạnh lởm chởm mảnh kiếng còn sót lại quanh khung cửa, chất lỏng nhớp nhúa đang chảy ra từ cổ họng chúng.
Túi, anh cần một cái túi. Leon đảo mắt ra phía sau máy tính tiền, thấy một cái túi thể thao cá nhân đang vắt trên mặt bàn. Chỉ hai bước nhảy anh đã có nó, rồi vừa chạy trở lại tủ đựng đạn vừa vất hết những thứ trong túi. Leon gạt mấy thứ linh tinh dưới sàn ra và trút tất cả các băng đạn vào túi, ngoại trừ những viên nằm rải rác, với một sự nâng niu cái ngăn kéo chứa đạn.
Những con quái vật thối rữa đang lê bước về phía anh, vấp phải cái xác của người đàn ông bụng phệ ở ngưỡng cửa, và Leon có thể ngửi thấy cái mùi kinh tởm. Anh giật mạnh khẩu Magnum, chĩa thẳng vào mặt cái thây đang tiến tới trước.
Ngắm vào đầu, giống như hai con ngoài kia…
Với một phát súng đanh gọn, cái sọ mềm nhũng kia đã bị thổi bay, thứ chất lỏng sền sệt bắn vọt vào tường đánh toẹt. Trước khi cái thây không đầu ấy sụm xuống, Leon cúi người xuống ngăn kéo chứa đạn, đẩy những hộp đạn nặng nề vào trong túi nilon, mệt mỏi rã rời và sợ hãi. Thậm chí bây giờ bên ngoài cửa sau có thể đầy ắp những thây ma đang chắn đường đi của anh.
Năm băng trong một hộp, có tất cả năm hộp. Được rồi, đi…
Leon đúng bật dậy, khoác cái túi lên vai và chạy ra cửa sau. Chỉ liếc mắt anh đã thấy một thây ma khác đang từ từ tiến vào hiệu súng. Những con khác đang cố tì vào tấm cửa kính vỡ làm phát ra những âm thanh răng rắc.
Anh mở cửa sau, nhẹ nhàng lướt ra, liếc qua bên trái rồi bên phải, đồng thời cũng đóng luôn cánh cửa sau lưng. Cánh cửa tự động khóa lại với một tiếng cạch nhẹ. Không có gì ngoài những cái thùng rác đầy ắp đồ phế thải. Từ nơi anh đứng, con hẻm trải dài sang trái và có một hướng ngoặc sang trái một lần nữa. Nếu khả năng định vị của anh đúng, cộng với một chút may mắn, con hẻm nhỏ xíu này sẽ dẫn ra đường Oak. Như vậy là vượt qua được một dãy nhà chắn giữa đường dẫn tới toà nhà RPD. Thật may mắn. Tất cả những gì anh có thể hi vọng là vận may sẽ không rời xa anh, sẽ giúp anh đến sở cảnh sát Raccoon mà vẫn còn sống sót và nguyên vẹn – và, cầu chúa phù hộ, sẽ tìm thấy một lực lượng vũ trang. Họ sẽ giải thích cho anh cái quái gì đang xảy ra ở đây.
Và Claire. Vẫn được an toàn, Claire Redfield, và nếu cô tới đó trước thì đừng có khóa cửa đấy nhé.
Leon kéo lại túi đạn nặng như chì trên vai và bắt đầu đi xuống lối đi mập mờ trước mặt, sẵn sàng chống trả bất cứ thứ gì xuất hiện trên đường.