
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341929
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1929 lượt.
t qua hai thây ma mặc đồng phục đang đi lòng vòng trong sân hình chữ L một cách dễ dàng, khiến cho cô có cảm giác nhẹ nhõm hẳn và nghĩ rằng mình đã an toàn, nên khi trông thấy người phụ nữ thì gần như đã quá muộn. Một cái thây phụ nữ kêu gào cùng với cánh tay ẻo lả đầy những vệt máu đông đang vươn tới cô từ trong bóng tối của chân cầu thang, những ngón tay ghẻ lở lạnh buốt của nó hầu như đã vụt chạm vào cánh tay của Claire. Claire cố kìm nén tiếng kêu kinh ngạc, bước lùi ra khỏi tầm với của người phụ nữ, xém tí nữa lại rơi vào vòng tay của một tên khác, một gã đàn ông cao vạm vỡ mục nát âm thầm xuất hiện bên dưới cầu thang kim loại. Cô nhanh nhẹn lắc qua bên cạnh, thận trọng lùi lại một bước và chĩa khẩu 9 ly vào ông ta…
…và có cảm giác như chân cô chạm vào lưng những bậc thang dẫn lên trên. Người phụ nữ cao năm feet ở bên tay phải, cái áo đẫm máu phơi trần bộ ngực đã bị thủng, cánh tay cô ta vươn ra đầy tham lam về phía Claire. Người đàn ông cách cô chỉ một bước chân và cô cũng chẳng thể nào lùi thêm được nữa.
Claire bóp cò và bùm, khẩu súng hầu như giật mạnh khỏi tay cô. Một nửa bộ mặt bên phải của người đàn ông biến mất, chất lỏng tuôn ra như suối từ cái đầu vỡ vụn của ông ta.
Cô lia súng sang bên cạnh, bóp mạnh cò khi khẩu súng chĩa vào gương mặt đang van xin năn nỉ của người phụ nữ. Một âm thanh chói tay vang lên và cái giọng rên rỉ đang lớn dần lúc nãy im bặt, cái trán mịn nổ tung trong vũng máu và những mảnh xương. Người phụ nữ bị đẩy về phía sau, té xuống nền giống như…
…giống như một tử thi, thứ mà cô ta đã từng là khi nãy. Chúng sẽ không di chuyển được nữa.
Đây là sự thực, những thứ đã đến với cô kể từ khi rời nhà cho đến khi cô bóp cò súng. Trong một giây, Claire dường như bất động. Cô nhìn vào cái áo nhàu nát của những thớ thịt, vào hai người cô vừa bắn, và có cảm giác suýt tí nữa là mình đã chết. Cô lớn lên với súng đạn, đã ở sân tập bắn hàng tá lần – nhưng chỉ với khẩu súng tập cỡ 0.22 thôi, và chỉ bắn vào những tờ giấy. Khẩu súng tập không làm chảy máu, không làm óc vọt ra như hai người cô mới vừa…
Không, một tiếng vọng thình lình thốt lên trong cô. Không phải con người, không phải nữa. Đừng giống con nít và cũng đừng tốn thời gian cho việc thương hại. Và nếu S.T.A.R.S. đã được gọi tới thì Chris cũng có thể ở đây.
Và nếu động cơ đó còn chưa đủ thuyết phục, thì đã có hai con zombie cảnh sát lúc nãy Claire chạy qua khi vào đây đang tiến tới, chúng lê lết từng bước chân trên những phiến đá. Đã đến lúc đi rồi. Cô nhẹ nhàng bước lên cầu thang, vừa đủ để đển tiếng vọng của những bước chân lấn át tiếng âm vang trong lỗ tai. Tiếng nổ đạn 9 ly đã nhất thời làm tai cô ong ong – nó giải thích tại sao cô không biết sự hiện diện của chiếc trực thăng cho đến khi đã hoàn toàn ở trên máy nhà.
Claire vịn vào tay vịn cầu thang và dừng lại chết sững, một trận gió nhịp nhàng thổi vào đôi vai trần của cô khi chiếc trực thăng màu đen to lớn lượn lờ trong tầm nhìn, một nửa nhòa trong bóng tối. Nó ở gần cái đài nước cũ ngay góc phía tây nam của bãi đáp, mặc dù cô không biết là nó đang cất cánh hay hạ cánh.
Không biết và cũng không cần quan tâm. “Ê,” cô hét lên, giơ cánh tay trái lên trời, “Ê, ở đây này,” giọng cô bị át hẳn trong tiếng gió bụi đang cuốn lên trên tầng hai, chìm vào tiếng quay đều đều của cánh quạt. Claire vẫy tay điên cuồng, như thể cô vừa trúng số.
Ai đó đã đến! Tạ ơn Chúa, cảm ơn!
Một nguồn sáng chói lọi bật ra từ cái đèn pha giữa bụng chiếc trực thăng, quét dọc qua máy nhà và hướng về một hướng khác, cách xa chỗ cô đứng. Claire phẩy tay như điên, cố căng lồng ngực la lên một lần nữa…
…và thấy những gì chiếc đèn pha đang chiếu thẳng vào, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng thét như tuyệt vọng chìm trong tiếng động cơ trực thăng. Một người đàn ông, một viên cảnh sát, đang đứng ở góc đối diện với cầu thang trên bãi đáp, lưng đối diện với bức tường phía sau. Ông ta cầm cái gì đó giống như một khẩu súng máy và dường như còn sống.
“ - Ở đây này -”
Ông ta hét vào chiếc trực thăng, giọng điệu hoảng hốt. Claire có thể thấy tại sao và cảm giác như niềm tin tan biến dần. Có hai thây ma đang lắc lư trong bóng tối trên bãi đáp, chúng hướng đến nơi có giọng hét của viên cảnh sát. Cô giơ súng lên nhưng lại hạ xuống, sợ sẽ bắn trúng ông.
Ánh sáng chiếc đèn pha đã ngừng di chuyển, tập trung vào hiểm họa một cách rõ rệt khác thường. Viên cảnh sát dường như không nhận ra những thây ma đã tiến gần đến thế nào tới khi chúng chạm vào ông. Những cánh tay của chúng vươn dài về phía vùng ánh sáng trắng.
”Lùi lại! Không được tới gần!” ông gào lên với sự sợ hãi rõ ràng trong giọng nói, Claire có thể nghe thấy rất rõ ràng. Cũng giống như cô nghe thấy tiếng gào rú của ông khi những ngón tay thối rữa che lấp hoàn toàn tầm nhìn của cô, chạm vào ông ta.
Âm thanh của khẩu súng máy xé bầu không khí căng thẳng, thậm chí nó át cả tiếng ồn của trực thăng. Claire có thể nghe tiếng tiếng v