
Chuyện xảy ra trên con tàu tốc hành Phương Đông - Phần 01: Những dữ kiện
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341934
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1934 lượt.
hững nhân viên cảnh sát đang đi lại ngất ngưởng và bị thối rữa quanh các đám cháy đã thực sự quét sạch những hy vọng cuối cùng của anh. Chỉ có khoảng năm, sáu chục người trong lực lượng cảnh sát RPD, và hơn một phần ba số đó đang đi loạng choạng quanh đống đổ nát, hoặc là đã chết và đẫm máu trên vỉa hè cách cổng chính không quá một trăm bước.
Leon dẹp bỏ sự tuyệt vọng sang một bên, tập trung vào cánh cổng hướng tới sân trong của sở cảnh sát Raccoon. Dù có người còn sống hay không, anh vẫn phải tiếp tục kế hoạch của mình, gọi tiếp viện, và còn phải nghĩ đến Claire nữa. Cứ để tâm đến sự sợ hãi của mình chỉ khiến những việc cần làm trở nên khó khăn hơn mà thôi.
Anh chạy thẳng đến cánh cổng, tránh né một cách nhanh nhẹn một xác cảnh sát cháy có những ngón tay đen thui. Khi chạm vào tay cầm bằng kim loại và kéo nó, anh nhận thấy một phần trong mình đang chết lặng đi, khi hiểu rằng sinh vật kia đã từng là một công dân của Raccoon.
Những sinh vật đi lang thang trên đường phố không hề vui vẻ chút nào, nhưng cú sốc về chúng không thể cứ kéo dài mãi được, bọn chúng quá đông …
Không nhiều lắm ở đây, cảm ơn trời …
Leon đóng sầm cánh cửa lại sau lưng, vuốt mái tóc đầy mồ hôi nhễ nhại của mình ra sau, hít một hơi thật sâu bầu không khí mát mẻ trong khi xem xét cái sân. Bãi cỏ nhỏ ở bên phải đủ sáng để anh thấy là ở đó chỉ có vài cái xác biết đi, và chẳng có con nào đủ gần để gây nguy hiểm cả. Anh có thể thấy hai lá cờ ở phía trước sở cảnh sát, treo ủ rũ trong bóng tối tĩnh lặng; khung cảnh gợi lại những hy vọng mà anh nghĩ mình đã đánh mất; dù bất kì chuyện gì xảy ra nữa thì ít ra anh cũng đã đến được một nơi mà anh biết rõ. Và nó chắc chắn an toàn hơn ở ngoài đường.
Anh chạy vội qua một nhóm ba con zombie đang loạng choạng mò mẫm, dễ dàng tránh được chúng – hai người đàn ông và một phụ nữ, cả ba đều có vẻ bình thường ngoại trừ những tiếng tru đói khát thê lương và dáng đi thất thểu không thành hàng lối.
Tất cả bọn chúng chắc là vừa mới chết…
…nhưng chúng chưa chết, người chết không thể phun máu ra khi bị bắn. Cái đó là còn chưa đề cập đến việc chúng đi lại lung tung và tìm cách ăn thịt người…
Người chết không biết đi… và người sống thì đều sẽ ngã gục xuống chỉ sau khi bị bắn vài viên đạn cỡ .50, và không thể chịu đựng được việc cơ bắp của mình thối rữa. Những câu hỏi chưa có thời gian để hỏi tràn ngập tâm trí anh khi chạy lên những bậc thang vào sở cảnh sát. Những câu hỏi mà anh không đáp án – nhưng anh sẽ có chúng sớm thôi, anh rất chắc vào điều này.
Cửa không khoá, nhưng Leon không để cho mình bị ngạc nhiên, với tất cả những gì anh đã trải qua kể từ khi đến thành phố này, anh nhận ra rằng tốt nhất là nên để cho những kì vọng của mình luôn ở mức thấp nhất. Anh đẩy cửa và bước vào trong, khẩu Magnum giơ sẵn, ngón tay ngay cò súng.
Không có gì cả, không có bất kì dấu hiệu nào của sự sống ở trong đại sảnh cũ kĩ của toà nhà RPD, và không hề có bất cứ dấu hiệu nào của thảm hoạ đang diễn ra trong thành phố Raccoon. Leon giờ đã không còn cảm giác bất ngờ nữa, anh đóng cánh cửa sau lưng mình lại và bước vào trong hành lang bị trũng xuống.
“Có ai không?” Leon gọi khẽ, nhưng giọng anh chỉ vang khắp nơi rồi vọng lại tai anh như những lời thì thầm. Mọi thứ đều giống như những gì anh đã nhớ; ba lầu theo phong cách cổ điển làm bằng gỗ sồi và đá cẩm thạch. Có bức tượng một người phụ nữ cầm bình rót nước ở phần thấp của căn phòng, hai bờ dốc ở hai bên dẫn đến bàn tiếp khách. Dấu hiệu của RPD ở trên sàn nhà ngay trước bức tượng, lập loè dưới ánh sáng khuếch tán từ những bóng đèn trên tường, y như được đánh bóng lên vậy.
Không một xác chết, không một giọt máu, … thậm chí không hề có một vỏ đạn. Nếu đã có một cuộc tấn công ở đây, thì mọi dấu vết biến đi đâu mất rồi chứ?
Cảm thấy không hề thoải mái chút nào với sự yên ắng quá mức của căn phòng lớn, Leon đi theo cái dốc ở bên tay trái, dừng lại trước máy tính ở bàn tiếp tân và dựa vào đó; ngoại trừ việc nơi này hoàn toàn không một bóng người, mọi thứ có đều vẻ bình thường. Có một máy điện thoại ở trên bàn phía dưới máy tính. Leon nhấc ống nghe lên kẹp vào giữa vai và đầu, quay số với những ngón tay lạnh cóng.
Thậm chí còn không có tín hiệu nữa; tất cả những gì anh nghe được chính là tiếng tim mình đang đập thình thịch trong ngực.
Anh đặt ống nghe xuống và quay mặt lại căn phòng không người, cố quyết định xem nên đi đâu trước. Anh đang muốn thật nhanh chóng gặp lại Claire, nhưng cũng rất muốn gặp một cảnh sát nào đó. Anh vừa mới nhận được một bản sao thư báo của RPD chỉ khoảng hai tuần trước, cho biết một số ban sẽ bị chuyển vị trí, nhưng cái này chẳng ăn nhập gì cả; nếu có ai đó còn trốn trong này thì chắc chắn họ sẽ chẳng bận tâm đến việc phải ở lại bàn làm việc của mình.
Có ba cánh cửa dẫn đến ba nơi khác nhau của sở cảnh sát từ hành lang này, hai cửa phía tây và một phía đông. Một trong hai cánh cửa phía tây dẫn qua một dãy những hành lang đến phía sau toà nhà, đi qua m