
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1342063
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2063 lượt.
họ đang tiến vào một ngõ khác, một cái buồng tối tăm với một cánh cửa duy nhất; có vẻ không hề có lối nào ra khỏi căn phòng đầy ngõ ngách này, trừ khi Annette đã nhảy khỏi sàn và di chuyển vào khoảng không tối mịt xung quanh.
Họ ngồi xuống ở bờ rìa khoảng tối, cố gắng nhìn xuống bóng đêm và dĩ nhiên là chẳng thu được kết quả gì. Căn phòng này được sắp xếp giống như một bãi chất hàng: sàn nhà có tay vịn kéo dài từ cửa đến tận vách tường phía sau, và kết thúc đột ngột, tạo nên cảm giác có một khoảng không vô tận. Phải chăng Annette đã leo xuống và đi theo một con đường bí mật trong bóng tối, hay Claire đã đoán nhầm đường đi của cô ta?
Tính sao bây giờ? Quay lại hay tiến lên?
Cô chẳng muốn theo cách nào cả - mặc dù quay lại thì có lẽ vẫn có cơ may hơn là bước vào cái vực sâu thăm thẳm đó. Với lại Leon vẫn đang ở đâu đó phía sau…
“Có phải đó là xe điện? Nó giống như trạm xe điện thì phải?” Sherry hỏi, và ngay khi cô bé thốt ra từ “xe điện”, Claire cảm thấy mình thật đáng bị đét vào mông. Sàn nhà, tay vịn, cả ngàn “đường ống” trên đầu…
Claire cười khổ với Sherry và lắc đầu trước sự ngu ngốc của mình; rõ ràng là cô đã không tin tưởng vào chính bàn thân nữa.
“Ồ, chị nghĩ là nó đấy,” cô nói, ”mặc dù chính em đoán ra chứ không phải chị. Đầu óc chị mê muội mất rồi…”
Bảng điều khiển vi tính nhỏ nằm ở góc phòng, thứ mà Claire đã bỏ qua vì nghĩ nó không quan trọng, chắc hẳn là thiết bị điều khiển. Cô đi lại chỗ đó, Sherry lẽo đẽo theo sau, vừa lơ đễnh nắm chặt lấy cái mề đay vàng vừa mô tả lại tiếng ồn mà cô bé đã nghe khi mắc kẹt dưới dòng chảy.
”…và nó di chuyển ra xa, giống như xe điện vậy. Nó làm em rất sợ. Nó ồn ào quá.”
Nhất định là nó. Dưới màn hình hiển thị nhỏ là một mã lệnh triệu hồi có mười ký số. Claire nhập mã rồi gõ “Enter” – và căn phòng tràn ngập một âm thanh rì rầm của máy móc đang hoạt động: tiếng của xe điện.
”Em có biết em là một cô bé thông minh lắm không?” Claire nói và Sherry cười thật tươi, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Claire choàng tay lên vai cô bé và cả hai cùng tiến đến rìa sàn để chờ.
Ánh đèn xe điện xuất hiện sau vài giây. Vòng tròn sáng rực càng lúc càng lớn trước sự chứng kiến của họ. Sau những thử thách đã trải qua, Claire quyết định mình phải tỏ ra lạc quan hết mức có thể trước tiến triển mới này – một điều tiên quyết để không bị ám ảnh bởi những thứ kinh khủng xuất hiện tiếp theo. Xe điện sẽ dẫn ra ngoài thành phố, đương nhiên rồi, và sẽ có một cửa hiệu ra trò với đầy thức ăn nước uống, có phòng tắm vòi sen và quần áo sạch sẽ ấm áp – xem nào. Có bồn tắm, có áo choàng bằng vải dầy. Và dép lê nữa.
Nghe thật tuyệt, nhưng cô không định tính tới những thứ như quái vật hay những kẻ điên dại. Cô liếc nhìn Sherry và thấy cô bé vẫn đang miết lấy cái mề đay.
”Có gì trong đó thế?” cô hỏi, tính làm cho Sherry phì cười. ”Em có một tấm hình của bạn trai hay sao thế?”
”Trong đó? Ồ, nó không phải là mề đay đâu,” Sherry nói, và Claire thích thú thấy một thoáng ửng đỏ e thẹn xuất hiện trên gò má cô bé. ”Mẹ em đã đưa nó cho em, nó là bùa may mắn và em không có bạn trai nào hết. Đám con trai ở tuổi em chẳng ai đủ chín chắn.”
Claire nhoẻn miệng cười. ”Giữ nó cẩn thận nhé cưng. Chị có thể nói là ít ai trưởng thành mà không cần một thứ giống như vậy.“
Xe điện đã đến gần và cả hai có thể thấy bóng dáng của nó, một toa đơn dài chừng hai mươi hoặc hai mươi lăm feet trượt nhẹ nhàng trên các thanh ray.
”Chị nghĩ nó sẽ dẫn mình đi đâu?” Sherry hỏi, và trước khi Claire kịp trả lời, cánh cửa dẫn vào sân ga bắn tung đi.
Chốt cửa văng vào trong, bản lề cũng bị giật phăng đi và rơi đánh choang xuống sàn trong tiếng nghiến kim loại ken két. Claire ôm chầm lấy Sherry, kéo cô bé sát vào người trong lúc gã X tiến vào phòng, hắn cúi thấp và lách ngang qua khe hở, ánh mắt vô hồn quét về phía họ ngay lập tức.
“Ra đằng sau!” Claire hét lớn, rút khẩu súng của Irons ra, mắt liếc nhanh về toa xe điện đang đến gần. Mười giây, cần mười giây nữa, nhưng gã X đã phóng một bước lớn tới chỗ họ, và cô biết là cả hai không thể nhanh hơn hắn được. Khuôn mặt hắn thộn ra không chút biểu cảm, bàn tay khổng lồ đang giương lên, mặc dù còn cách tới hai mươi feet nhưng hắn dư sức vượt qua khoảng cách đó chỉ với bốn sải chân…
”Lên xe điện ngay khi nó dừng!” Claire hét lên và bóp cò súng.
Bốn, năm, sáu phát ghim vào ngực hắn. Viên thứ bảy xuyên vào một bên gò má trắng bệch như thây ma. Nhưng gã X không hề chớp mắt, không hề đổ máu – và không dừng bước. Thêm một bước chân đầy uy lực nữa, vết lõm bốc khói đen thui trên mặt càng nhấn mạnh thêm vẻ tàn khốc của hắn. Claire hạ thấp nòng súng, hướng vào chân, đầu gối…
Đoàng-đoàng-đoàng!
…và hắn khựng lại khi bị trúng đạn, ít nhất một viên đã nhắm trúng đầu gối bên trái, đôi mắt đen sì nhìn cô như thể đóng đinh…
”…đến rồi, chạy mau!”
Sherry kéo áo cô, miện