
Chinh Phục Mĩ Nam Thiên Tài Lạnh Lùng
Tác giả: S.D.Perry
Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015
Lượt xem: 1341941
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1941 lượt.
i sinh trở lại; đã năm mươi tuổi, nhưng hắn vẫn tự coi mình chỉ mới trung niên, có điều công việc dưới lòng đất ít nhiều gì cũng khiến hắn cảm thấy gánh nặng tuổi tác.
Reston ngồi trong phòng điều khiển, trung tâm của cái gọi là Planet, hai bàn tay đặt sau đầu và tập trung vào dãy màn hình phía trước. Trên một màn ảnh, một người đàn ông trong bộ áo liền quần đang làm việc với những tán cây trong khu Một, đang phủ thêm một lớp vỏ xanh cho chúng. Hình như đây là Tom, thuộc nhóm xây dựng, nhưng tên gã là gì cũng không quan trọng. Quan trọng là Tom đang sơn những cái cây theo lệnh của Reston, sau khi hắn đã đích thân chỉ thị hồi sáng.
Trên màn ảnh khác, Kelly McMalus đang hiệu chỉnh lại bộ điều khiển nhiệt độ sa mạc, cũng theo lệnh Reston. McMalus là người chịu trách nhiệm quản lý nhánh Scorp, ít nhất cho tới khi có người khác thay thế; mọi nhân sự trong Planet đều chỉ là tạm thời, đấy là một trong những chính sách mới của bộ phận White nhằm tránh sự phá hoại. Một khi mọi thứ đã được kích hoạt và vận hành, chín kỹ thuật viên cùng với nửa tá những nhà nghiên cứu ”sơ bộ” – hay nói đúng hơn là những người giám sát các mẫu vật, mặc dù hắn chưa từng gọi thẳng họ như vậy – sẽ bị luân chuyển.
Planet. Khu nghiên cứu này thật ra là một "Môi trường thử nghiệm vũ khí sinh học," nhưng Reston nghĩ gọi bằng Planet thì hay hơn. Không biết có ai nghĩ đến cái tên này chưa, nó vốn là một ý tưởng hắn nảy ra trong một buổi sáng, thật ngắn gọn và cô đọng. Ám chỉ đến vùng thử nghiệm bằng cụm từ Planet mỗi khi ra lệnh cập nhật cho nhóm chính, điều đó khiến hắn thấy mình thật sự là một phần của tiến trình.
"Kênh truyền hình ảnh đã được nối kết hôm nay, mặc dù có một vài trục trặc với dây nói khiến cho âm thanh chưa thể hoạt động, tôi sẽ sửa chữa nó nhanh nhất có thể. Đám Ma3K mới nhất đã ra lò, không một mẫu vật nào nữa bị hủy hoại. Mọi thứ đều hoàn hảo, chúng tôi đang chờ đến ngày Planet được vận hành theo lịch đã định…”
Reston mỉm cười, nghĩ lại cuộc nói chuyện gần nhất với Sidney; có một chút ghen tị và thèm thuồng trong giọng nói của Sidney thì phải? Ba mươi năm ròng làm cái việc giám sát công đoạn cuối trong các khu nghiên cứu đắt tiền, cuối cùng đã được tưởng thưởng xứng đáng. Và nghĩ lại việc mình đã phấn khích thế nào, khi nghe tin xe của Lewis rơi xuống vực núi; vụ tai nạn có lẽ là thứ hay ho nhất hắn làm cho Umbrella, nhờ vậy mà giờ đây hắn đang tiếp quản sự ra đời của Planet.
Một kỹ thuật viên khác đang đi bộ ngang qua một trong những màn ảnh, mang theo hộp dụng cụ và cuộn dây thừng. Cole, Henry Cole, tay thợ điện phụ trách hệ thống truyền thông và thu hình, đang ở trong hành lang chính giữa phân khu và vùng thử nghiệm, dẫn tới chỗ thang máy. Mấy ngày trước, Reston đã chú ý thấy nhiều máy quay bị trục trặc; chưa cái nào nối dây âm thanh, nhưng những màn hình ở khu trên cứ phát tín hiệu tĩnh theo từng đợt ngắt quãng đồng loạt, và hắn đã yêu cầu Cole coi lại nó –
- nhưng chỉ khi nào đã làm xong hệ thống truyền thông. Nếu không có nó thì làm thế nào mà liên lạc được với các nhân viên chứ?
Mặc dù đang phấn khích và hồ hởi, hắn vẫn quyết định là nên đích thân tới nơi xem xét, thay vì chỉ nhấn nút và giao việc cho người phụ trách.
Reston rời bàn điều khiển, vừa đứng lên vừa vươn vai, nhìn lướt qua dãy màn hình để tự nhắc nhở mình về những gì còn phải xem xét trước khi ra ngoài.
Hệ thống liên lạc, hệ thống thu hình... Cây cầu trong khu Ba cần được gia cố. Một việc khác không quá ưu tiên, đó là hiệu chỉnh màu sắc thành phố, chúng quá nhạt nhẽo...
Hắn đi bộ ngang qua phòng điều khiển với thiết kế bắt mắt, qua hàng ghế da bọc vải nhung sang trọng, mùi giàu sụ nồng nặc trong bầu không khí lọc mát mẻ. Hàng ghế nằm đối diện với những màn hình độ phân giải cao; không đầy một tháng nữa, ngồi trên đó sẽ là những nhà nghiên cứu, các khoa học gia và quản trị viên, những nhân vật then chốt của White Umbrella, cùng với hai nhà đầu tư lớn nhất của chương trình. Cả Sidney và Jackson cũng sẽ ở đó, để chứng kiến đợt vận hành đầu tiên của chương trình thử nghiệm.
Và Trent nữa, Reston thầm hy vọng. Chắc chắn ông ta sẽ không từ chối lời mời tới vụ chạy thử nghiệm đầu tiên đó...
Reston dẫm lên tấm bản thép đặt trước cửa, cái chốt kim loại dày trượt lên trên với tiếng sướt nhẹ, rồi bước vào hành lang rộng chạy suốt chiều dài của Planet. Phòng điều khiển không quá xa thang máy, thật ra chỉ cần băng ngang là tới, nhưng anh thợ điện đang sử dụng nó mất rồi. Trong vòng một tuần nữa sẽ có bốn thang máy đưa vào vận hành, còn hiện tại chỉ có một cái này thôi. Hắn phải đợi cho đến khi Cole đi khỏi.
Hắn nhấn nút gọi thang máy và chỉnh lại cổ tay áo cho ngay ngắn, nghĩ đến việc mình sẽ hướng dẫn các quan khách như thế nào. Nằm mơ ban ngày là một điều không hạp lắm với Jay Reston, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi sống tại Planet, việc tưởng tượng đến cái ngày chào đón và hướng dẫn những người khác tham quan khắp khu nghiên cứu, nơi hắn giám sát và biến