80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Resident Evil ( Tập 4 - Thế giới ngầm ) - Full

Resident Evil ( Tập 4 - Thế giới ngầm ) - Full

Tác giả: S.D.Perry

Ngày cập nhật: 22:53 17/12/2015

Lượt xem: 1341943

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1943 lượt.

lái xe, còn Rebecca đang kiểm tra vị trí của họ trên thiết bị GPS (Hệ thống định vị toàn cầu). Nếu những tọa độ của Trent đúng, thì họ đang đến rất gần rồi.
Claire nhìn phong cảnh nhợt nhạt ngoài đường lộ, một khoảng không gần như vô tận kéo dài hàng dặm dưới bầu trời bao la, và lại run lên. Đây là một vùng cằn cỗi hoang vu, con đường hẹp té mà họ đang dấn vào chẳng rõ bắt đầu từ đâu nữa; thật là một điều kiện hoàn hảo cho Umbrella.
Kế hoạch rất đơn giản. Đỗ xe tải cách tọa độ Trent đã nói chừng nửa dặm, mang theo mọi vũ khí mà họ có, rồi lẻn vào bên trong khu nhà càng êm thấm càng tốt... 
“…chúng ta sẽ tìm bàn phím chỗ lối vào mà Trent đề cập, nhập mật mã, rồi an toàn vào trong sau khi trời tối,” David nói. ”Nếu ta may mắn thì phần lớn các nhân viên sẽ đi ngủ; lúc đó chỉ việc tìm khu nhà ở và bao vây lại. Chúng ta sẽ giam giữ họ rồi đi tìm cuốn sách của tên Reston. John và Claire sẽ trông coi các tù binh trong khi những người còn lại lùng kiếm. Có lẽ nó ở trong phòng tác nghiệp, hoặc trong khu cá nhân của Reston. Nếu không tìm được nó, để xem, trong vòng hai mươi phút, chúng ta sẽ phải khai thác trực tiếp Reston – cực chẳng đã mới phải làm vậy, vì cần tránh liên lụy Trent. Một khi đã có sách trong tay, chúng ta sẽ quay trở ra theo đường cũ. Có ai hỏi gì không?”
Kế hoạch mà họ phác thảo tại khách sạn nghe có vẻ khá dễ dàng, và với lượng thông tin ít ỏi mà họ có thì cũng chả biết hỏi gì thêm. Mặc dù vậy, vào lúc này đây, khi đang lái xe qua một khu hoang vắng kéo dài vô tận và lạnh cóng, cố gắng trấn tĩnh tinh thần cho cuộc đối đầu – hình như nó không còn đơn giản nữa. Thật là một viễn cảnh đáng sợ khi dẫn xác vào một nơi chưa ai trong số họ đã từng đến, cố gắng tìm một vật chẳng to hơn một cuốn tiểu thuyết bìa giấy là bao.
Chưa kể việc này có dính tới Umbrella, chưa kể việc chúng ta phải đánh liều đi dọa dẫm một đống kỹ thuật viên, rồi giải quyết bằng cách dùng vũ lực với một gã to con nào đó.
Ít ra thì họ cũng đã vũ trang đầy đủ; có vẻ như một bài học rút ra được sau những lần chạm trán với Umbrella – đó là sẽ tốt hơn nếu nhập cuộc bằng hỏa lực vượt trội. Ngoài súng lục loại 9 ly và một mớ băng đạn từng người mang theo, còn có hai khẩu M-16 A, súng trường tự động - một cho John, một cho David - và nửa tá lựu đạn cầm tay. Chỉ dùng đến khi bắt buộc, như David đã dặn.
Trong trường hợp tình hình xấu đi. Trong trường hợp phải chống lại một vài sinh vật giết người kỳ dị - có khi là hàng trăm…
"Có lạnh không?" Leon hỏi.
Claire rời mắt khỏi cửa sổ và nhìn Leon. Anh ta đã chuẩn bị xong mớ ba lô và đang đưa một cái cho cô. Claire nhận lấy, đồng thời gật đầu thay cho câu trả lời. "Chắc anh cũng vậy?"
Anh lắc lắc đầu, cười nhăn nhở. "Đã có áo ấm bên trong rồi. Nếu em có nó hồi ở Raccoon..."
Claire cười. "Làm sao mà em có nó được? Em chạy lòng vòng với cái quần soóc. Anh ít nhất còn có bộ đồng phục.“
"Bị dính đầy ruột thằn lằn trước khi đi được nửa đường cống," anh nói, và cô mừng thầm khi thấy ít nhất anh cũng đã có thể đùa về chuyện đó.
Anh ấy đã khá hơn; cả hai chúng ta đã khá hơn. 
"Được rồi hai cô cậu," John nói. "Nếu còn chưa chịu ngưng thì bọn này sẽ quay xe vòng vòng đó..."
"Chậm lại," Rebecca đang nói đằng trước, giọng nói nhỏ nhẹ của cô giúp họ bình tâm trở lại. David giảm ga, chiếc xe tải lăn bánh từ từ.
"Có vẻ nó ở cách nửa dặm về phía đông nam, tính từ vị trí hiện tại," Rebecca nói.
Claire hít một hơi sâu, thấy John nâng khẩu súng trường lên, và miệng Leon đang mím thành một đường ngang, trong khi David dừng chiếc xe tải. Tới lúc rồi. John mở cửa hông, một bầu không khí lạnh giá, khô khốc và rét buốt ùa vào. 
"Mong là bọn họ có sẵn cà phê," John thở hắt rồi nhảy ra ngoài bóng tối, anh vòng ra sau để lấy ba lô. Rebecca mang theo dụng cụ cứu thương, và trong lúc cô ấy cùng David leo ra, Leon đặt tay lên vai Claire. 
"Em sẵn sàng chứ?" anh khẽ hỏi, và Claire cười thầm, nghĩ thật là trùng hợp; cô cũng đang định hỏi anh câu đó. Kể từ sau sự kiện ở Raccoon, họ đã gần gũi nhau hơn - và mặc dù không dám chắc, nhưng cô nghĩ mình đã bắt gặp một vài dấu hiệu cho thấy anh ta không để tâm đến điều đó. Cô chẳng biết như vậy có ổn không nữa.
- bây giờ không phải lúc. Càng sớm đoạt được quyển sách, chúng ta sẽ càng sớm tới Châu Âu. Đến với anh Chris. 
"Luôn luôn sẵn sàng," cô đáp, và Leon gật đầu, rồi họ leo ra ngoài màn đêm giá rét để gia nhập cùng những người khác. 
David để John đoạn hậu, còn anh đích thân dẫn đầu, quét sạch những ý nghĩ tiêu cực ra khỏi tâm trí khi họ thâm nhập vào nơi mà Trent đã nói là vùng thử nghiệm. Không dễ chút nào; họ đang đi trong giá rét với cái kế hoạch mới bàn tính chưa đầy một ngày, không kịp bố trí, không biết Reston trông ra sao, cũng như phải đương đầu với một hệ thống an ninh như thế nào – 
- dù danh sách những thứ này có dài đến v