
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342630
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2630 lượt.
anh có chút bùi ngùi.Anh đang trở lại miền kí ức,nơi nuôi anh lớn khôn và chôn vùi đi những người mà anh kính yêu nhất.Mọi thứ đã thay đổi đến ngỡ ngàng,con đường về nhà đã được đổ bê tông cứng cáp,không còn bụi đất bám đầy chiếc xe đạp ngày ấy,không còn tiếng thằng Lu lảm nhảm bên tai mình,ừ,chỉ có sự thanh bình của đất trời và tiếng lòng hạnh phúc anh đang cảm nhận.
Hai cái bóng lớn đổ xuống thảm cỏ xanh mượt mà,khung cảnh ngày xưa vẫn thế,nhưng người xưa giờ đã không còn nữa.Ngôi nhà ngày ấy vẫn nằm ở đấy với những tường bê tông sắt thép nhuộm đầy than đen.Đôi mắt anh bỗng rơi những giọt nước mắt nghẹn ngào.Anh mường tượng sau làn nước mắt ấy là mẹ anh,bà ấy đang ngồi trước cửa nhà khâu lại chiếc áo đã rách đi vì ngịch ngợm của thằng con quý tử,là văng vẳng những tiếng đục gõ chói tai của ông thợ mộc già nua và tiếng hát đầy rẫy những lỗi thanh nhạc của cô em gái bé nhỏ.Mọi thứ cứ như là hôm qua thôi,dù bây giờ,anh đã là một người đàn ông bước qua tuổi thanh xuân đầy biến động.Những kí ức ấy “sẽ và cứ” trôi trong đầu anh cho đến...bất tận.
Lâm nắm thật chặt tay anh,cô biết mọi thứ đang bủa vây anh trong nỗi đau đớn.Cô biết rằng chàng trai cao lớn ấy đang biến thành một thằng bé nhỏ dại ngày ấy.Cô biết rằng người đàn ông của đời mình đang thật sự...cô đơn.
-Bố ơi,đây là đâu vậy?
Tiếng nói của đứa con thơ dại kéo anh về lại thực tại.Anh nhướn bộ lông mày của mình nhìn lên.
-Đây là quê nội của con đấy.
-Thế ông bà nội đâu hả bố?Ở đây có ai sống đâu.
-Có chứ con...Anh nghẹn ngào.
Thằng bé con anh,nó đã lên 7 tuổi,thời gian băng qua đời anh nhanh như một chiếc tàu cao tốc.Nhắm chặt mắt lại để đón nhận nỗi đau và khi anh mở mắt ra,Luân đã có một gia đình mới.Trên bờ vai rắn chắc của anh,là ánh mắt đứa trẻ thơ đang nhìn khắp thế giới.Ở trên bờ vai ấy nó cảm nhận được bố nó cao lớn như thế nào,nó là người đàn ông cao nhất thế giới lúc này.Và bao nhiêu hương vị hạnh phúc của thế gian nó thu nhận hết,lấy hết để bây giờ nó thấy thật thõa mãn.Nó tự hào vì bố,tự hào vì mẹ.Nó thấy cần họ như hơi thở của mình vậy.Một mai nó lớn lên nó ước mình sẽ cao lớn như thế,bố nó thật vĩ đại và nó cũng sẽ là người như thế.
Tên nó là Thành Luân,bố nó bảo sau này nó sẽ làm một bác sỹ như mẹ nó.Nó phải trả nợ chứ,nó phải giành cả cuộc đời mình để trả hết nợ cho bố nó.Ai bảo nó sinh ra là con của anh,một người suốt đời mang trong mình món nợ lớn với cuộc đời.
“
-Giờ ta đi đâu hả bố?
-Đến thăm ông bà nội.
-Ông bà nội có nhận ra con không bố nhỉ?
-Tất nhiên là có rồi
....”