
Ác Quỷ! Em Phải Là Vợ Của Tôi.
Tác giả: Juwon
Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015
Lượt xem: 1341408
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1408 lượt.
Vù…ù …ù
Bầu trời cao trong xanh và rộng. Những dải mây trắng bay lững thững, ẩn hiện trong đó vài chấm chấm nhỏ như điểm thêm vị cho hoàng hôn đầy lãng mạn. Ấy là những chú chim đang sải rộng cánh bay như bao trọn khoảng không bao la, chúng bay lượn tự do trên không trung và rồi...
Bộp!?? >_<
Một con chim đen thui vừa đập trúng phải cửa kính máy bay >_<. Kết quả của cuộc va chạm khiến không ít hành khách phải giật mình đặc biệt là người ngồi gần ngay cửa sổ đó.
- Đồ chết tiệt >_<
Cái giọng ngái ngủ của một cô gái, cô ấy nhìn qua cửa kính máy bay, khoảng cách với mặt đất đang dần được thu hẹp. À ha! Máy bay chuẩn bị hạ cánh
- Đúng là một ngày dài mệt mỏi! - Thư Quỳnh vừa tỉnh dậy đã than thở, cô khá tức khi có tinh thể nhỏ đập vào máy bay khiến mình thức giấc.
Xem đồng hồ trên tay, bây giờ là 5h tối, cô đang ngồi chuyến bay về Việt Nam sau hai tháng hè du lịch ở nước ngoài. Đối với cô, hai tháng thật ngắn để có thể quậy tung London.
Có thể ai lên máy bay cũng sẽ nhìn lại mọi cảnh được-thu-nhỏ qua tấm kính. Nhất là với London- một thủ đô tươi đẹp và đầy sức sống, ánh mặt trời hửng đỏ ban mai chiếu xuống chiếc tháp đồng hồ thế giới- Big Ben.
Nhưng mà...cô lại có một cái sở thích - vừa lên máy bay đã ngủ.
...
Trở lại với chiều tà tại Việt Nam
Trên máy bay bật đèn sáng, cũng bởi máy bay sắp hạ cánh. Cô ghét cái cảm giác đang ngủ mà sáng thế này!! Cô đành đeo một cái kính râm
Khua chân múa tay rồi làm đủ kiểu, Thư Quỳnh luôn thể hiện phong cách thoải mái và tự do như ở nhà. Bỗng, cô quay sang người bên cạnh, nhìn một lúc lâu. Đó là một anh chàng có mái tóc màu hạt dẻ, đang đeo tai nghe và mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Từ lúc lên máy bay cô ngủ một mạch luôn chẳng biết trời đất nói chi người bên cạnh!
Nhận thấy có người đang nhìn mình, anh dừng hoạt động, ngoảnh sang và sẽ quay lại ngay nếu cô không lên tiếng
- Trần Hoàng Nguyên? - Giọng nói Thư Quỳnh có một chút ngạc nhiên nhưng đâu đó xen lẫn vui mừng
Một giây khó hiểu cho chàng trai trẻ, anh đáp hờ hững
- Đúng vậy, tôi là Trần Nguyên Hoàng, cô là ai? - Từ trước đến giờ mọi người toàn gọi anh là Jason. Trần Nguyên Hoàng, cái tên khai sinh của anh chỉ có những người trên mảnh đất hình chữ S mới biết đến. Vậy thì chẳng nhẽ có đồng hương sao?
Cô gái ngồi ngay cạnh anh với chiếc kính râm bằng cẩm thạch che mất đôi mắt. Đôi môi hình trái tim khẽ nhếch lên. Cô ấy đang chờ đợi một kết quả từ người đối diện.
Thế nhưng người con trai ấy thì thật là tồi tệ. Anh ta không nhận ra được cô thì quay luôn đi. Thư Quỳnh bật cười:
- Ha ha! Đến Phan Thư Quỳnh anh còn không nhận ra thế chắc về Việt Nam anh chẳng còn nhớ mặt ai nữa!
Phan Thư Quỳnh!!? Khoan đã, cái tên này rất quen, Thư Quỳnh bỏ chiếc kính râm ra, cười tươi
- Thư Quỳnh?? Tôi quen em sao?
Cái gì chứ, nhắc tên rồi mà anh còn không nhớ >"< Anh đi du học vài năm rồi chắc bị người ta tẩy não hay sao, cô gái ấy nghĩ, mặt dở khóc dở cười.
Nhưng! Để ý chút, anh ấy đã thay đổi cách xưng hô, từ cô chuyển thành em. Ack ack! Thư Quỳnh biết mà, Jason nhận ra cô rồi nhưng vẫn giấu >"<
- Anh không nhận ra em thật sao? Buồn ghê
- Máy bay sắp hạ cánh rồi đấy, tranh thủ mà ngắm trời đất đi, đừng ngủ nướng nữa
- Anh thật là...
- Hử, cô gái này hay thật đấy, có điều gì khuất mắc sao?
Cả hai cùng cười.
***
Cũng trên chuyến bay chuẩn bị hạ cánh này...
- Đây là đồ mà quý khách vừa gọi – Cô tiếp viên vừa mang một ly coffee đến, nhẹ nhàng nói
- Cảm ơn – Ryna nhanh chóng đỡ lấy
Đôi con ngươi giãn rộng ra sau một hồi chăm chú quyển sách, nhưng nó vẫn mang một vẻ lạnh lùng nếu như không muốn nói là mơ hồ. Đôi mắt ấy, nếu được kẻ đậm lên, hẳn cô gái nhỏ này sẽ đóng vai phản diện trong "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn" @~@
***
Booyah! Máy bay đã đáp cánh an toàn @~@ vì theo thông tin hiện nay máy bay đâm vào đâu đấy không phải chuyện hiếm (thật hả-Juwon)
“Cháu xuống đến nơi chưa”
- Bác yêu quý, cháu đã đứng đợi ở sân bay được 15 phút rồi ạ- Ryna đang nói chuyện điện thoại với một người, mặt có vẻ chán nản, tay kéo cái vali to uỵch càng làm thêm sự não nề cho cô.
“Vậy sao, máy bay đáp xuống sớm hơn dự định à”
- À thì ra máy bay đáp xuống sớm hơn dự định, vậy bây giờ bác có đón cháu không hoặc là cháu sẽ bắt taxi về
“Thôi thôi, đợi ta, ta đến đón cháu ngay bây giờ đây”
Vừa nói,cô kiếm tạm một chỗ trên dãy ghế ngồi xuống đọc sách đúng phong cách của một người phương Tây
Mười lăm phút tiếp theo lại trôi qua..
Tức xì khói mà không làm gì được, rõ là giết thời gian mà >_< !@$%~
Kéo chiếc vali đứng dậy, Ryna đi xung quanh đại sảnh, mong ước nhỏ nhoi bây giờ là nhìn thấy chiếc xe rùa màu cam cũ của bác John. Nhưng đó chỉ là mong ước thôi vì nó chẳng hề xuất hiện bây giờ. Một lời giải thích có thể là do chủ nhân của chiếc xe đang lề