pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tàn Bạo

Tàn Bạo

Tác giả: Phong Ngự Cửu Thu

Ngày cập nhật: 22:46 17/12/2015

Lượt xem: 1341125

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1125 lượt.

hán nên Tả Đăng Phong hỏi Vu Tâm Ngữ học tập Đạo thuật như thế nào, mà câu trả lời của Vu Tâm Ngữ khiến hắn dở khóc dở cười. Sư phụ của nàng đọc qua để nàng nhớ, hơn nữa nàng chỉ học vơi sư phụ mình 3 ngày, đến bây giờ thì khẩu quyết cùng phương pháp tu hành đều quên, chỉ có đến tháng, khí huyết nàng tự động vận hành một cách nhanh chóng lên.
Lại 1 tháng trôi qua, Bàn Đại Hải cũng không đến, điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy lo lắng, hắn không biết được tin tức người thân, cũng không biết bệnh ho của mẹ mình đã khỏi chưa?
- Ngày mai chúng ta rời núi.
Vu Tâm Ngữ thấy Tả Đăng Phong tỏ ra lo lắng thì liền lên tiếng an ủi hắn.
- Nơi này cách nhà anh gần 160km, đi một ngày cũng không đến được, đã thế còn tuyết lớn như thế này, làm sao mà về được ?
Tả Đăng Phong lắc đầu thở dài.
- Ở lại thị trấn một đêm, qua ngày sau lại đi.
Vu Tâm Ngữ đưa ra chủ ý.
Tả Đăng Phong nghe vậy gật đầu đồng ý, hắn rất nhớ nhà.
- Mặc thử xem.
Vu Tâm Ngữ cắn đứt chỉ, đưa bộ quần áo nàng mới may cho Tả Đăng Phong.
- Anh nói em may quần áo cho mình mà, làm sao em lại làm cho anh?
Tả Đăng Phong cầm quần áo thì run lên, hắn thấy được đây là một cái áo choàng vừa vặn với thân thể của hắn, trước đó Tả Đăng Phong cũng không chú ý đến Vu Tâm Ngữ đang may quần áo gì, chủ yếu nhất là Vu Tâm Ngữ luôn tránh không cho hắn thấy.
- Em mặc đồ của anh là được, cái này làm cho anh.
Vu Tâm Ngữ mỉm cười trả lời.
- Đợi đến thị trấn thì anh sẽ mua cho em một món đồ tốt.
Vì cái áo này mà Vu Tâm Ngữ làm gần 2 tháng, điều này làm cho Tả Đăng Phong rất cảm động.
- Em mặc đồ cũ là được?
Vu Tâm Ngữ lắc đầu mở miệng.
- Vì sao?
Tả Đăng Phong cầm cái áo choàng lên đánh giá, đường may của áo vô cùng tỉ mỉ, sợi tơ may áo choàng là dùng 3 loại sợi mày đen, trắng và hồng, sợi tơ phối hợp mà may thành. Khi mang cái áo choàng này vào sẽ khiến cho bản thân thêm vài phần lịch sự tao nhã, còn tăng thêm vài phần trang nghiêm nữa.
- Không cần chính là không cần.
Vu Tâm Ngữ kiên quyết lắc đầu rồi thúc giục Tả Đăng Phong mang vào để nàng nhìn xem.
Tả Đăng Phong mang vào thì hắn liền cảm thấy ấm áp, nhưng mà kiểu dáng có chút gì là lạ, hình như nó ngắn hơn so với áo choàng thông thường, đây giống như là một chiếc đạo bào.
- Đẹp, thật là đẹp mắt.
Vẻ mặt Vu Tâm Ngữ hưng phấn đánh giá tác phẩm của mình.
- Đúng vậy, rất đẹp.
Tả Đăng Phong liền phụ họa theo.
- Đồ này để Tết rồi mặc.
Tả Đăng Phong nói xong thì liền muốn cởi ra.
- Đừng cởi, mặc đi.
Vu Tâm Ngữ thấy thế thì vội đưa tay ngăn lại.
- Sẽ làm bẩn đó.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn Vu Tâm Ngữ, trong khoảng thời gian này Vu Tâm Ngữ được ăn nhiều nên nàng có lại được da thịt, vẻ mặt cũng tốt, làn da từ từ trắng noãn, dung nhanh càng thêm xinh đẹp.
- Bẩn thì em giặt.
Vu Tâm Ngữ ôn nhu mở miệng.
Tả Đăng Phong thấy nàng kiên trì, sẽ không nói cái gì nữa, sau đó hắn mang súng ra ngoài săn thú, còn Vu Tâm Ngữ ở nhà thu dọn đồ đạc chuẩn bị ngày mai cùng Tả Đăng Phong rời núi.
Đến chạng vạng tối Tả Đăng Phong mới trở về, thịt thỏ thì Tả Đăng Phong để lại cho mẹ mình, còn cá thì vẫn đưa cho 13.
Càng ngày 13 càng ăn nhiều, một con thỏ và vài con cá cũng không đủ làm nó no bụng, sau khi ăn xong nó ngẩng đầu lên nhìn vào con thỏ đang được nấu trong nồi.
- Nhìn cái gì, muốn ăn thì tự bắt lấy.
Tả Đăng Phong nói, trong khoảng thời gian này thân thể 13 không còn gầy yếu nữa, nhưng mà trừ việc đi ị, tè ra thì rất ít khi nó rời khỏi phòng.
13 nghe vậy thì thu lại ánh mắt, không kêu một tiếng nào rồi đi ra ngoài cửa. 13 có một đặc điểm là cho nó bao nhiêu thì nó ăn bấy nhiêu, ăn không no cũng không mở miệng kêu, xin người ta.
Tả Đăng Phong thấy thế thì nghĩ nỏ muốn đi tè, cũng không chú ý, ai ngờ qua một lát lâu mà nó vẫn chưa trở vền, lúc này hắn mới sốt ruột, vội vàng cùng Vu Tâm Ngữ đi ra ngoài tìm. Đi ra ngoài đạo quán, thấy được trong tuyết có dấu chân mèo thì Tả Đăng Phong liền chạy theo, rất nhanh hắn thấy được 13 đang khó khăn đi về phía trước. Tuyết dày nên từng bước đi, tuyết đều đọng đến bụng của nó.
- Nói mày 2 câu thì mà liền chạy ra ngoài sao?
Tả Đăng Phong thấy thế thì chạy tới ôm nó lên.
- Đừng nói nữa.
Vu Tâm Ngữ ở phía sau rồi đưa tay ôm lấy 13.
- Ừh.
Tả Đăng Phong gật đầu, xoay người trở về. Thân thể 13 quá lớn, qua thêm một thời gian nữa thì rõ ràng là không thích hợp nuôi ở trong nhà.
Trở lại đạo quán, Tả Đăng Phong chặt đầu một con thỏ rồi đưa cho 13, 13 nhìn Tả Đăng Phong rồi xoay người trở vào ổ, cũng không có ăn đầu thỏ kia.
-----------
Đối với người phương Đông thì 13 là một con số không được may mắn, mà con mèo Tả Đăng Phong nhặt được lại có tên là 13, liệu nó sẽ đem lại may mắn hay là những bất hạnh cho Tả Đăng Phong và Vũ Tâm Ngữ. Mời các đồng chí đón xem vào những chương sau

Buổi tối lộng gió, sáng sớm lặng gió, nhưng lại có tuyết rơi.
Tuyết rơi khiến cho dự định về nhà của Tả Đăng Phong biến mất, tâm tình của