Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015

Lượt xem: 1343586

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3586 lượt.

ền nhà, hắn không dám ngẩn đầu nhìn người khác vì xấu hổ. Khôi Nguyên đã khỏe lại, ảnh lục trong tủ lạnh lấy chai bia, ảnh nốc ừng ực giống như kẻ khát nước bị lạc trong sa mạc. Uống xong chai bia, ảnh lấy xì gà ra hút. Trong căn phòng sực nức mùi thơm của xì gà, Khôi Nguyên giải thích cho tụi con hiểu lý do ảnh vẫn chưa chấm dứt vụ án, mà tiếp tục điều tra; cho đến khi đã thấu được ngọn ngành.

- Điều gì khiến cậu tiếp tục kiên trì theo đuổi vụ án, trong khi nó đã “kết thúc” rồi? - Quốc Việt hỏi Khôi Nguyên.

- Như tớ đã nói với cậu, vẫn còn một sợi dây chưa kết nối vào mạng lưới. Cụ thể là cái đinh cùn, Ngọc Diệp đã nhắc nhở tớ rất đúng lúc. Cây đinh đó là lý do tớ tiếp tục cuộc điều tra. Cậu có biết, nguyên một tuần qua tớ đã đi đâu không?

- Cậu đã đi đâu vậy Khôi Nguyên?

- Đi truy tìm lai lịch của một người.

- Không lẽ nào là anh ta… - Con chỉ vào Đình Văn.

- Đúng. Con người này không đơn giản chút nào. Hắn ẩn mình rất khéo nhưng vẫn không thoát khỏi lưới trời, đã đến lúc hắn phải trả giá cho những hành động xấu xa của mình. Tôi nói đúng chứ! Hoài Phong.

- Hoài Phong? - Con thốt lên, - Anh nói gì vậy Khôi Nguyên, làm sao có thể như vậy được?

- Chính những điều tưởng chừng như không thể lại dễ dàng qua mắt được người khác đấy Ngọc Diệp.

- Anh đang nói cái quái gì vậy hả?- Đình Văn hét lên.

- Thôi đủ rồi, đến nước này, anh còn muốn đóng kịch nữa sao? Nếu anh không muốn nhận thì để tôi bắt anh phải nhận. Anh chính là Hoài Phong con của Đăng Khoa, cũng là đứa cháu kỳ dị của ông Trịnh Vỹ. Hai mươi năm trước anh đã làm gì anh quên cũng nhanh chứ nhỉ?

- Nói xàm, tôi đã làm gì nào? – Đình Văn thách thức.

- Anh đã cưỡng hiếp cô Hoàng Lan, cướp đi số vàng bạc đá quý của ông Trịnh Vỹ, ép cô Kiều Oanh phải tự sát…và xém chút nữa thôi, nếu tôi đến chậm một chút nữa thì anh đã có thêm một nạn nhân mới rồi.

- Anh...anh…dựa vào đâu mà nói vậy hả? Tôi cần gặp luật sư của mình, tôi sẽ kiện anh tội vu khống. - Đình Văn đe dọa.

- Hừ, vừa ăn cướp vừa la làng. Anh nên nhớ vì sao anh bị bắt. Đó không phải là tôi tài giỏi gì, mà bởi việc làm của anh khiến trời đất, quỷ thần phải căm phẫn. Đồ biến thái kia, còn không mau hiện nguyên hình.

Đình Văn cười một tràng thích thú, rồi thản nhiên nhận tội:

- Ha…ha…ha…ha. Khá lắm! Khá lắm chàng thám tử đẹp trai. Hèn gì cô ta, - Đình Văn liếc mắt nhìn con, lúc này đây con rất ghê tởm ánh mắt của hắn, - Phải... anh nói rất đúng... tôi đã làm tất cả đấy! Thế thì sao nào? Hả? Tôi sẽ bị bắt? Không đâu, tôi có rất nhiều tiền... nhiều đến nổi tôi có thể mua chuộc hết tất cả bộ máy quan liêu hám của... tôi sẽ biến những cái án dơ bẩn thành những thứ trơn tru sạch sẽ nhờ vào đồng tiền... anh hiểu chứ? Quan hệ của tôi cũng rất rộng, nếu không muốn nói là tôi chỉ cần ho một tiếng là các người sẽ bẹp dí như tôi dẫm một con gián vậy đó...

- Đừng dài dòng nữa, hãy nói đi! Anh đã hãm hại cô Hoàng Lan như thế nào?

- Cô ta ư! Hừm, đó là một người con gái ngu dốt. Cô ta yêu chính thằng anh của mình mà không hề hay biết. Cô ta đáng bị như vậy lắm, vì đã coi thường tôi. Từ ngày thằng đó xuất hiện trong cái nhà chết tiệc đó, cô ta chết mê chết mệt nó... cô ta coi tôi là thứ rơm rác... cô ta đã vô tình như vậy thì đừng trách tôi bất nghĩa... tôi đã làm cái điều đó với cô ta... ha ha ha ha... một trải nghiệm thật là thú vị, thật là thú vị...

- Đồ khốn nạn! Ngay từ đầu anh đã có ý đồ với cô Hoàng Lan rồi... anh không thể qua mắt được tôi đâu. Ngọc Diệp, - Khôi Nguyên quay sang con, - cô còn nhớ cái lần cô bị ngã, sau đó tôi đã chạy lên và chui xuống gầm giường lấy ra một cái đinh cùn chứ?

- Tất nhiên là tôi nhớ rồi, khi đó anh làm tôi rất tò mò; anh ở dưới gầm giường gần 15 phút đồng hồ... khi chui ra mang cho tôi xem một cái đinh cùn, loại đinh mười; cây đinh được sơn màu gỗ.

- Hôm đó tôi đang ở trong phòng tắm cạo râu, tiếng động do cô gây ra khiến tôi phải nhìn lên trần nhà...ồ, thật thú vị...tôi nhìn thấy một cái chấm rất nhỏ trên trần, phải quan sát thật kỹ mới có thể thấy được... tôi bắt thang lên xem thử, ban đầu tôi nghĩ đó là một nốt gỗ nhưng khi dùng kính lúp soi vào thì mới biết nó là kim loại, tôi dùng ngón tay ấn vào thì cây đinh trồi lên... thấy nghi ngờ... tôi liền chạy lên lại căn phòng với đèn pin và kín lúp, khi đó cô cũng có mặt. Tôi xuống giường là để tìm cây đinh đó. Căn phòng mà hôm đó cô dọn dẹp, vốn là phòng của Hoài Phong, và sau này Thế Anh cũng ở đó. Chỉ riêng căn phòng này là có sàn gỗ - cũng là trần của phòng tắm tầng dưới; - Hừm, cây đinh khốn nạn đó chính là công cụ ngụy trang, che giấu bản tính của một tên biến thái; - Khôi Nguyên chỉ thẳng mặt Đình Văn -kẻ biến thái đó chính là hắn.

“Trời ơi!”- Mọi người thốt lên, vô cùng kinh ngạc.

Đình Văn cúi gầm không dám ngẩn mặt nhìn lên. Khôi Nguyên tiếp tục vạch trần tội ác của hắn.

- Hắn đã lén nhìn trộm cô Hoàng Lan tắm nhiều