
Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh
Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015
Lượt xem: 1343594
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3594 lượt.
g. Đầu óc con không thể yên được khi hình dung về con người đó. Trên đời này sao lại có những loại đàn ông như vậy nhỉ? Thật khiến người ta phải đau đầu mệt mỏi, khám phá con người của Khôi Nguyên còn khó hơn gấp trăm ngàn lần khám phá bí ẩn căn nhà ma quái trên đồi trà. Khôi Nguyên là một mê cung, mà bất cứ người phụ nữ nào lạc vào đó, sẽ không thể thoát ra được.
Lời kể của Quốc Việt.
Lời kể của Quốc Việt.- Sao rồi Quốc Việt? Vẫn không gọi được cho cô ấy sao? - Khôi Nguyên hỏi tôi rất gắt.
- Không được, hình như điện thoại Ngọc Diệp hết pin rồi. - Tôi đáp lời cậu ấy.
- Nhất định gã đã đưa Ngọc Diệp đến một nơi vắng vẻ rồi.
- Sao cậu lại dám chắc như vậy?
- Bộ mặt của gã đã hiện rõ rành rành rồi còn gì.
- Gã đang sống ở đâu? Cậu không biết sao Khôi Nguyên?
- Nếu tớ biết thì còn đứng đây với cậu hay không Quốc Việt?
- Cậu cố nhớ lại xem, có manh mối nào để truy tìm tung tích của gã không.
- A, phải rồi. Nhớ có lần Ngọc Diệp nói với tớ, hắn thường đến trường mầm non Sao Mai; nơi cô ấy đang làm giáo viên. Nếu chúng ta đi nhanh tới đó hy vọng kịp lúc.
- Cậu nói đúng. Thời gian kíp lắm rồi.
---
Chúng tôi khẩn trương đến trường mầm non Sao Mai. Đến nơi thì trường đã đóng cửa, Khôi Nguyên tức lộn ruột, cậu ấy đá mạnh vào cổng trường. “Bong…bong…bong…” - Chú bảo vệ chạy từ trong ra quát tháo:
- Này cậu kia! Làm gì vậy hả?
Tôi chạy lại kéo Khôi Nguyên ra, quay lại nói với chú bảo vệ:
- Xin lỗi chú!
- Có chuyện gì vậy chú Minh? - Giọng một cô gái cất lên.
- Ý Nhi, sao hôm nay cháu về muộn vậy?
- Dọn dẹp lại một ít vật dụng thôi chú Minh à!
Khôi Nguyên nhanh như chớp, chạy tới chỗ cánh cổng, gọi lớn:
- Ý Nhi! Tôi là bạn của Ngọc Diệp đây! Có chuyện muốn nói với cô.
Ý Nhi tròn xoe mắt ngạc nhiên, cô ấy bị bất ngờ khi đột nhiên có người đàn ông cực kì đẹp trai đến tìm mình, còn xưng là bạn của Ngọc Diệp. Nhưng rồi cô ấy cũng lấy lại được bình tĩnh, xin phép chú Minh bảo vệ mở cổng cho chúng tôi vào nói chuyện.
Cuộc trò chuyện với Ý Nhi thật chẳng bỏ công chúng tôi đã tìm đến, thông qua Ý Nhi chúng tôi biết được gã Đình Văn có hai căn biệt thự ở nội thành. Cả hai căn nhà này đều nằm cách trung tâm thành phố khoảng 15 cây số.
Ý Nhi là một cô gái rất tuyệt vời. Mới lần đầu gặp mặt mà tôi đã có cảm tình đặc biệt dành cho cô ấy. Cô ấy có một nụ cười rất duyên dáng, khóe môi anh đào mới thật gợi cảm làm sao. Đầu óc tôi thật là đen tối, nhưng thực tế một chút mà nói thì…phải công nhận rằng cái trường mẫu giáo này đúng là có nhiều tiểu thư vô cùng hấp dẫn. Trước là Ngọc Diệp, người yêu của bạn tôi, nay là Ý Nhi - Người mà tôi tin chắc mình sẽ chinh phục được trái tim của nàng một ngày không xa nữa. Vì rõ ràng ánh mắt nàng cho thấy một điều: đó là, nàng cũng rất để ý đến tôi. Ôi, mẹ kiếp! Mong sao không phải tôi đang ảo tưởng.
- Chị Ngọc Diệp bị làm sao vậy các anh? Gần cả tháng rồi chị ấy không đến trường, em có gọi điện thoại cho chị ấy nhưng không liên lạc được.
- Ý Nhi, em có thể giúp tụi anh không! - Khôi Nguyên nói với Ý Nhi.
- Giúp gì cơ?
- Nói ra rất dài dòng. Bây giờ trời cũng tối rồi. Bọn anh muốn tìm Ngọc Diệp, cô ấy đang gặp nguy hiểm. Em có xe mà đúng không? Hãy để Quốc Việt chở em đi, chúng ta chia ra làm hai đường tìm đến hai căn nhà đó; bằng mọi giá phải tách Ngọc Diệp ra khỏi gã.
Ý Nhi ngơ ngác nhìn tôi và Khôi Nguyên. Hình như nàng không an tâm khi đi với chúng tôi cho lắm, nàng ấp úng…Tôi đành phải moi giấy tờ tùy thân chứng minh mình là sĩ quan cảnh sát cao cấp thuộc đội trọng án quốc gia. Bấy giờ Ý Nhi mới chấp thuận theo sự chỉ đạo của Khôi Nguyên.
- Cô ấy sẽ không sao đâu mà, cậu đừng lo lắng quá! - Tôi nắm chặt cánh tay Khôi Nguyên.
- Gặp được Ngọc Diệp thì gọi ngay cho tớ nhé!
“Rùn…rùn…rùn…” - Chiếc mô tô chở theo Khôi Nguyên phóng đi mất hút, để lại tôi với Ý Nhi, cũng đang khẩn trương đi theo một hướng khác.
---
Thư của Ngọc Diệp.
Thư của Ngọc Diệp.---
- Em chưa…chưa say mà…để em uống…uống… - Trời đất xung quanh con bắt đầu chao đảo, mọi thứ khi mờ khi tỏ…con đang say rượu. Từ trước đến giờ con chưa bao giờ uống rượu. Nay mới thử cái cảm giác đó ra sao, rượu vang tuy không nặng nhưng với những người chưa có kinh nghiệm như con thì quả là nặng độ thật đấy! Có lẽ người buồn dễ say hơn người tỉnh.
Con nhớ Khôi Nguyên đã từng nói với con, khi con hỏi ảnh: “Rượu có gì thú vị mà anh lại thích đến vậy?” Lúc đó ảnh đã pha trò để chọc con. Ảnh nói con xấu xí, phải rồi… con xấu xí, con không hấp dẫn nên ảnh mới bỏ rơi con, ảnh chán con. Ảnh đẹp trai, ảnh tài giỏi, ảnh lạnh lùng, mạnh mẽ lắm Khôi Nguyên à! Anh khá lắm! Thế thì sao kia chứ? Anh nghĩ tôi sẽ làm gì đây? Tôi sẽ tỏ tình với anh ư, sẽ van xin anh ban