XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thám Tử Kỳ Duyên

Thám Tử Kỳ Duyên

Tác giả: Tài Tử Kim Thiền Khánh

Ngày cập nhật: 22:37 17/12/2015

Lượt xem: 1343571

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/3571 lượt.

ủ với em hay đạp.


Vậy đó, hai đã có thói quen nói dối.


Ngày ấy, em suy nghĩ nhiều lắm chứ không trẻ con như hai tưởng đâu.


Em cảm nhận được sâu sắc tình cảm mà hai dành cho em.


Vì em, hai có thể làm mọi thứ, thậm chí là làm những việc xấu như: cướp của, giết người... nếu cần.


Vì đứa em gái tội nghiệp này, mà hai có thể trở thành một trong hai loại người. Một là, cực xấu; hai là, cực tốt.


Em muốn hai trở thành loại người thứ hai.


Cuối cùng em đã thành công, nhờ sự kiên trì. Mỗi tối, hai đi làm về, em đều dặn dò hai:


- Hai nhất định phải thành công, phải trở thành “con người cao quý” được mọi người kính trọng, hai phải đi học trở lại, phải vì ba mẹ, vì em gái mà trở thành một tiến sĩ lừng danh như ước mơ của hai. Có như vậy ba mẹ mình mới yên lòng nơi chín suối.


Vừa làm lụng vất vả nuôi em, vừa chuyên tâm học hành với hoài bão to lớn. Hoàn cảnh khó khăn cực khổ, đã tôi luyện hai của em trở thành một chiến binh với tinh thần thép và ý chí sắt đá.


Khó khăn là thế cũng vượt qua tất cả, mong ước của hai đã sắp thành hiện thực. Hiện tại, hai là người đàn ông chưa đến mức giàu có; nhưng về kinh tế mà nói, anh em mình sống thoải mái không bận tâm quá nhiều đến chuyện tiền nong như trước đây.


Hai đang tu nghiệp ở nước ngoài, đang làm luận án tiến sĩ. Một người đàn ông đầy bản lĩnh, đẹp trai phong độ, lại có tài năng xuất chúng nữa. Em thật may mắn! Vì có người anh trai như hai. Ba mẹ ở trên thiên đàng nhìn xuống chắc vui lắm!


---


Thôi, em không nhắc chuyện cũ nữa.


Chắc hai rất nóng lòng muốn biết tình tiết tiếp theo, của câu chuyện em đang kể.


Trở lại câu chuyện: “Bóng ma cô trên đồi trà”.


Điều thứ hai mà Khôi Nguyên nói với em là một yêu cầu sáng suốt.


Anh ấy muốn em, quay trở lại căn nhà ma trên đồi trà.


- Cái gì? Anh muốn tôi sống tiếp ở cái địa ngục đó sao?


- Phải.


- Anh không đùa với tôi đấy chứ? - Em sững sốt, trước yêu cầu của Khôi Nguyên, điều đó chẳng khác gì đẩy em vào chỗ chết.


- Nếu muốn đánh bại kẻ thù, cô tuyệt đối không được trốn tránh.


- Nhưng như vậy sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa, tránh voi chẳng xấu mặt nào. - Em vặn lại anh ấy.


- Nếu một mình cô thì có thể nói như vậy.


- Ý của anh là...


- Là tôi và cô Ngọc Diệp, chúng ta sẽ cùng ở trong căn nhà đó, để phục vụ công tác điều tra, và tôi sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cho cô.


Đề nghị của anh ấy ban đầu có làm em sợ thật, nhưng sau khi nghe nói anh ấy sẽ dọn đến ở với em, thì em yên tâm phần nào.


Như em đã nói với anh, Khôi Nguyên tuy có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng ở gần anh ấy cảm giác rất an toàn, trực giác mách bảo em, phải tuyệt đối tin tưởng Khôi Nguyên.


- Như vậy cũng được, nhưng mà...


- Cô vẫn còn do dự? - Khôi Nguyên nhìn sâu vào mắt em.


- Không phải, chỉ là tôi băn khoăn không biết bằng cách nào anh biết được tôi đã rời khỏi căn nhà đó?


- Lại một lần nữa tôi phải nói với cô, nhờ vào “căn bệnh đãng trí” của cô mà tôi biết được, chẳng phải khi nãy lúc cô kể lại câu chuyện của mình, đã nói với tôi điều đó rồi sao. - Khôi Nguyên lắc đầu, chắc anh ấy đang rất ngao ngán vì sự lơ đễnh của em.


- Hì hì, xin lỗi anh nha! Tôi thật là ngớ ngẩn - Em cười trừ.


- Tôi đang nghi ngờ không biết cô có phải là một thiên tài còn sót lại của thế kỷ 21 không?


- Thiên tài? Tôi nghĩ mình là bệnh nhân Alzheimer thì đúng hơn.


- Cũng có khả năng đó. - Khôi Nguyên quả thực không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài của anh ấy, với em Khôi Nguyên là chàng thám tử đẹp trai, vô cùng thú vị.


- Anh tính khi nào chúng ta sẽ dời về căn nhà đó?


- Ngày h...


“Ầm... m... m... m (...)” - Một tiếng động lớn rung chuyển trời đất.


Em giật bắn mình, chưa kịp định thần lại, cái đồng hồ treo tường đột nhiên rơi xuống, tiếp sau đó là hàng loạt tiếng cửa kính nứt vỡ loảng xoảng.


Khôi Nguyên nhanh như chớp đứng bật dậy nắm lấy tay em.


- Nhanh lên, theo tôi!


Em hốt hoảng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng người ồn ào, la hét.


- Chui vào, chui vào đi! - Anh ấy vừa hối thúc vừa đẩy người em, muốn em núp dưới gầm bàn làm việc của anh ấy.


Không có thời gian để suy nghĩ, em nhất nhất làm theo lời anh ấy. Khôi Nguyên cũng chui vào với em, liền đó ôm chặt lấy em.



Nguồn: (Facebook: https://www.facebook.com/nhim.kute.50

Mail: lekimquoc7@gmail.com)



Vừa xảy ra một trận động đất 9 độ richter?


Tiếng động lớn khủng khiếp là tiếng của một tòa cao ốc sụp đổ?


Mọi người hoảng loạn, vừa chạy lánh nạn vừa la hét inh ỏi?


Không. Tất