XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Thần Bóng Tối (Phần 1)

Thiên Thần Bóng Tối (Phần 1)

Tác giả: Chi Chan

Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015

Lượt xem: 134771

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/771 lượt.

âm lí, Hải Băng chợt dừng lại trước khi bk qua khỏi cửa. Ngoài khu biệt thự, trời đang mưa rất to. Tiếng mưa xối xả đập và thành tường vọng lại từ đâu đó rất xa..... Ngày Băng còn 1 mình cô độc giữa thế gian là 1 ngày mưa. Ngày đâu tiên e bk vào khu biệt thư cũng là 1 ngày mưa..... Trong đầu cô bé, tiếng mưa rả rích trong đêm tĩnh mịch tựa hồ tiếng hàng vạn linh hồn đang kêu than, nghe rờn rợn và ai oán lạ lùng. Bước khỏi phòng ngủ là đến phòng đọc. Giữa căn phòng tối với 4 bức tường kín, tiếng mưa đêm càng vọng về rõ hơn, Băng định lần đi tìm cửa ra.... bỗng nhận ra 1 bóng ng ngồi dưới sàn, dựa lưng vào tường.... là Chấn Nam! Bàn chân Băng khẽ bk đến gần..... Nam từ từ ngước lên..... giữa bóng đêm, khuôn mặt Băng chỉ hiện rõ đôi mắt nâu, sáng lị kì, như hàng triệu tia sáng chiếu xuống mặt hồ trong veo màu khói.... 1 khoảng lặng, khi 2 đôi mắt nhìn nhau.....
- E nghe thấy ko?.... tiếng mưa ấy?....
Đôi mắt Băng vẫn nhìn Nam ko chớp.....
- E đã bao h trải qua chưa? .... Cái cảm giác..... 1 mình trong bóng đêm tĩnh lặng..... nghe tiếng mưa vọng vè xuyên qua bức tường... chỉ tiếng mưa..... ko j khác..... chỉ 1 mình.... ko ai khác.....
Nam cúi đầu, giong nhỏ dần đi.
- Ko phải ta.....ko phải.... là 1 ng...... 1 ng..... cô đơn...... và hoảng loạn......
Từ tay Nam, 1 chiếc hộp nhỏ chợt lăn xuống sàn..... lọc xọc..... lọc xọc những viên thuốc trắng bên trong.
..........
12h đêm. Phòng 102
Màn hình máy tính vẫn chạy, ánh sáng hắt xuống sàn..... Những viên thuốc trắng nằm tung tóe dưới sàn gỗ, chiếc hộp trong suốt lắn lóc cạnh chân bàn. 1 bằn tay rắn chắc để buông lơi dưới sàn, loang màu đỏ..... máu..... nhỏ giọt xuống, từ những ngón tay....... CHấn Phong đang ngồi dưới sàn, ngay dưới chiếc cửa sổ đóng kín, bất động. Bên kia bức tường, tiieengs mưa đêm vẫn vọng về. Trong phòng, bên chiếc bàn máy tính, chiếc mp3 nằm trơ trọi, tai nghe đã bị rơi ra, tiếng nhặc buồn vẫn vang lên đều, hòa vào tiếng mưa. Đôi mắt PHong nhìn xuống sàn, như vô hồn....
Cánh cửa phòng kẹt mở, chút ánh sáng đèn tường mờ nhạt từ hành lang hắt vào. Đôi chân trần khe khẽ bk. Giữa bóng tối mờ mịt, hiện lên chiếc váy trắng, mái tóc dài và đôi mắt nâu..... 1 khoảng im lặng......
- Cô đơn..... buồn.... lắm.... phải ko.......?
Phong chậm rãi.... đưa đôi mắt lên..... chạm vào đôi mắt nâu ấy..... khoảnh khắc này... thời gian như ngừng trôi
Ngoài kia, mưa vẫn rơi.........

Tôi gặp em vào 1 đêm mưa....
Trái tim tôi giá băng và cô độc
Tâm hồn tôi trống trải và lạnh lẽo
Đôi mắt tôi..... nhuộm màu của máu.....
Em là ai?
Mà làm tan chảy tất cả.....
Em đến từ đâu?
Thiên Đường....
hay Địa Ngục
????



Lại một đếm mưa.

Băng bước từng bước nhẹ nhàng và chậm rãi sang phòng đọc... Chấn Nam đang ngồi dưới sàn, dựa tường... lặng yên nghe tiếng mưa rì rầm bên tai từ đâu đó rất xa vọng về... Băng lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh Nam.

- Em... không ghét... ta sao?

Băng khẽ lắc đầu.

- Ta chỉ muốn biết, mình có thể tàn nhẫn tới mức nào... Nếu khẩu súng ấy có đạn... ta sẽ ân hận cả đời...

Băng từ từ ngả đầu vào vai Nam... Dù phía sau bức tường rất lạnh và tiếng mưa vẫn vọng về bên tai... Băng cảm nhận được hơi ấm từ người Nam.

- Ta lớn lên trong khu biệt thự này... Chưa từng có một người bạn... Ta không được đến trường như những đứa trẻ khác... Ta được dạy không chỉ những câu chữ, những bài toán... và còn cả bài học về sự nhẫn tâm... sự đấu tranh để tồn tại trong xã hội này... Chỉ cần sai phạm một lỗi nhỏ, tỏ ra yếu mềm trước một con vật đáng thương, hay chỉ là chảy một giọt nước mắt khi thấy đau... ta đã bị phạt rất nặng... bị bỏ đói, bị treo ngược lên trong nhà kho đầy rắn... mười hai tuổi, mẹ mất. Ta không còn nhận được tình yêu thương từ ai nữa... kể cả anh hai... Khi anh nhìn ta với ánh mắt lạnh như vô hồn, ta biết... cách duy nhất để sống sót là giành được vị trí thừa kế của cha... Suốt mười năm, ta dằn lòng xuống để làm... bao nhiêu tội ác... Đêm nào ta cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại... ta chỉ thấy một vùng loang đỏ máu... ngột ngạt... thật sự rất ngột ngạt... Ta đã nhiều lần muốn chạy trốn... muốn tìm một sự giải thoát... nhưng bất lực... Con đường ta đi... xung quanh đều mịt mù bóng tối... Ta đã sống... cô đơn thế cho đến ngày... gặp em... Giờ thì... dù ai nói gì... ta cũng không đủ can đảm để chĩa súng vào em... lần nữa đâu... Như thế... thà tự chĩa họng súng vào đầu mình, ta sẽ thấy dễ chịu hơn... Ta yêu em... hơn quyền lực và địa vị... và... hơn cả chính bản thân ta nữa...

Hải Băng từ từ khép đôi mắt trong veo màu nâu lạnh... Nhỏ chìm vào giấc ngủ... Một giấc ngủ ấm áp khi ở bên Chấn Nam.

Một ngày mới nắng lên... Mưa đã thôi rơi!

Căn phòng đầu sách vẫn chím trong yên lặng.

Băng từ từ mở mắt... điều đầu tiên nhỏ nhìn thấy là khuôn mặt Chấn Nam, ánh mắt luôn dịu dàng và ấm áp kì lạ. Cả đêm qua Băng ngủ trong vòng tay Nam.

- Ta chờ em dậy... để hỏi em một điều... Tình cảm của em... với