XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Thần Bóng Tối (Phần 1)

Thiên Thần Bóng Tối (Phần 1)

Tác giả: Chi Chan

Ngày cập nhật: 22:41 17/12/2015

Lượt xem: 134763

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/763 lượt.

.đã giết Hunter!
- 7h sáng mai..
- Không sao đâu cậu ba!
- Sao lại không sao. Nhỡ ốm nặng hơn thì sao? Lát nữa ta sẽ bảo quản lí mang thuốc qua đây cho em.
- Em…..cảm ơn cậu ba….
- Có gì đâu. Hôm nay em cứ nghỉ đi cho khỏi ốm đã.
- Vâng !!( hix… iu cậu ba ghê…)
Chấn Nam định trở lại bàn ăn thì Kiều Như chạy đến.
- Cậu ba. Có gì ở trong phòng bếp….
- Làm sao?
- Có gì cứ….. cứ kêu kẹt kẹt từ hôm qua ạ…..
Cả đám giúp việc nhao nhao lên:
- Đúng ạ. CÓ gì ghê lắm.
- Không biết là gì. Cứ kêu mãi…
- Được rồi. Để ta vào coi….. Em có chắc ở trong phòng bếp không?
- Em không biết nữa. Hình như là thế…
Trong khí CHấn Nam vào đám giúp việc chia ra đi tìm xem thứ gì cứ phát ra tiếng kêu kì lạ không dứt, thì Băng….. vẫn ăn từ tốn ở bàn ăn.
- Em chẳng thấy đâu cậu ba. Hôm qua cũng tìm rồi.
- Em cũng chẳng thấy.
- Các em cứ ồn ào thế làm sao ta xác nhận được tiếng kêu từ đâu ra.
- Em chẳng thấy mà.
- Thôi nào. Các em ồn quá….
“- hí hí. Cậu ba đẹp trai dễ sợ.
- Yên đi, tìm đi coi nào.
- Nhìn kìa , cậu ba dễ thương chết được…..”
- Giống như tiếng cửa phải không? Ở đâu nhỉ?
- Tụi em không biết ạ!
- Ta biết là các em không biết rồi….. Đừng rì rầm về ta nữa….
- Vâng ạ!!
Mộ cô giúp việc liệng qua bàn ăn, nguýt một cái dài……
- Ai cũng lo việc, có mỗi mình vẫn ăn ngon ngủ kĩ, thật không biết xấu hổ.
Hải Băng đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy……. Nhỏ chợt nhắm mắt, hết sức tập trung
……….” Kẹt ! Kẹt !Kẹt………”
Tiếng động thoảng qua từ đâu đó rất gần. Băng bước đi…. bước từng bước chậm rãi, vẫn nhắm mắt và cảm nhận…. CHân nhỏ chợt dừng lại….. Từ từ mở mắt và ngước lên….. Phía trên gần trần nhà, chỗ góc khuất dẫn vào khu bếp…….. Một chiếc cửa sổ kính vuông vức bị long ra….. đang long ra….. dần….dần…..tiếng kêu phát ra ở đây!
Chấn Nam ra khỏi bếp: ” Chắc không phải trong bếp rồi…..”
- Băng. Em làm gì ở đó vậy?
Băng đang ngước lên và chăm chú nhìn vào chiếc cửa sổ kính, Nam cũng nhìn lên. Lập tức hiểu ra ngay vấn đề. Đám giúp việc kéo ra, chưa biết có chuyện gì………
Bỗng, chiếc cửa long ra mạnh hơn………chiếc bản lề bật ra khỏi tường…….Băng vẫn đứng nguyên đó, mắt trân trân nhìn lên cửa sổ sắp rơi xuống đầu mình…..và……
- Cẩn thận! Tránh ra đi!
….Xoảng….ng….
Những mảnh thủy tinh bắn tung tóe, khung cửa bằng gỗ văng ra xa….. ĐÁm giúp việc trợn tròn mắt, đứng như chôm chân xuống đất….
Cả cửa sổ kính rơi xuống đập và đầu vào lưng….. Chấn Nam! Cậu đã lao ra, ôm lấy Hải Băng trong tích tắc.
….
- Em không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?
Nam nhìn khắp người Băng, vẻ mặt lo lắng.
- Em có đau chỗ nào không? Nói ta nghe đi……
Không đáp lại, không nhìn Nam, Băng từ từ đứng dậy, mắt ngước nhìn chỗ khảng trống tường phía trên, nơi chiếc cửa sooe vừa rơi ra….. nhìn vô cùng tập trung và chăm chú…..
- Cậu…. cậu ba….
- Máu….cậu ba….đằng sau…..
- Mẹ ơi…..máu…..máu……
Mấy cô giúp việc đứng đờ ra, miệng lắp bắp, vẻ mặt hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì hơn….
Như gắng bình tĩnh lại, tiến đến chỗ Nam, mặc dù tay chân muốn run lên.
- Cậu ba…..vết thương……máu….nhiều….
Nhưng Nam không để ý Như nói, cậu đứng dậy và tiếp tục nhìn Băng, vẻ mặt lo lắng:
- Em….thật sự….không sao chứ?
Hải Băng chăm chú nhìn ô trống trên cao, chợt cúi xuống, quay người,….định bước đi…..
- Cẩn thận. Rất nhiều mảnh vỡ dưới chân em.
- Về phòng thôi!
Miệng Băng nói ra, nhưng vẻ mặt như không quan tâm mình nói gì. Bộ não nhỏ đang suy nghĩ về điều khác. Và chân thì vẫn bước đi, về phía cửa phòng ăn……
Đám giúp việc lại một lần nữa trợn mắt…. nhìn theo Băng…..Chấn Nam cũng từ từ bước theo luôn….
- Cậu….cậu ba…. vết thương….
- Dọn đống thủy tinh đi!….
Như gần như nghẹn họng….. cứ đứng trân trân nhìn đằng sau Nam……Máu từ đầu và lưng chảy xuống….. thẫm đẫm mảnh áo đằng sau…..
……
- Nếu không gọi bác sĩ đến, cậu chủ định kệ cho chảy bao nhiêu máu cũng được phải không? Chính cậu chủ cũng là một bác sĩ chưa nhận bằng cấp đấy.
Nam cầm cốc nước lên, uống mấy viên thuốc kháng viêm, không nói gì thêm với tay quản lí. Cậu đã được bác sĩ băng lại vết thương dù cho không quan tâm lắm đến chuyện đó.
- Dù sao cậu chủ cũng nên yêu bản thân một tí, Mọi người đều rất lo lắng đấy…. Bác sĩ bảo vết thương trên đầu khâu mấy mũi, xương ở bả vai suýt chút nữa thì gãy. Mất nhiều máu nhưng không nguy hiểm lắm.
- Như thế mà không nguy hiểm sao? Máu chảy nhiều vậy cơ mà. – Cô quản gia bước vào, bộ mặt gần như sắp khóc.
- Cậu ba chẳng biết quý bản thân gì cả. Là tụi em buồn chết luôn.
- Ta không sao.
- Sao lại không sao? Tất cả chỉ vì con bé đó. Rõ ràng thấy cái cửa sắp rơi xuống mà không tránh đi. Rõ ràng biết cậu ba bị cả cái cửa kính phang xuống đầu vì cứu mình mà vẫn dửng dưng như không.
- Em đừng nói nữa.
- Cậu ba chiều nó quá nên nó chẳng coi ai ra gì, chẳng có tình người.
- Em ra ngoài đi. Ta không muốn nghe nữa.