
Tác giả: Nguyễn Thế Trị
Ngày cập nhật: 22:36 17/12/2015
Lượt xem: 134688
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/688 lượt.
à...anh...em...e..em cũng không biết phải nói sao nữa...!
Nhạn xoay đầu đưa mắt đắm chìm vào khoảng không, khóe mắt bắt đầu nhạt nhòa. Dũng nhẹ nhàng nắm lấy tay Nhạn và vuốt mái tóc huyền của cô, anh khe khẽ.
- Không sao đâu! Em đừng khóc, anh hứa sẽ bảo vệ cho em!!.
Không hiểu sao những cơn gió thổi vi vu cũng ngưng đọng hẳn, chỉ có tiếng côn trùng kêu rã rích trong vườn cùng hòa theo âm thanh rung động của những cánh hoa sứ. Phải chăng chúng cũng vui mừng cho đôi bạn trẻ vừa tìm thấy nhau, những rung động đầu đời, một tình bạn đẹp vừa chớm nở.
*
Không xa lắm, nơi ban công có một bóng dáng đang chăm chú nhìn họ, không ai xa lạ đó chính là Trí. Từ nãy đến bây giờ, mọi hành động của đôi bạn trẻ đều không qua khỏi ánh mắt của hắn. Bỗng có thêm một bóng người đang đến gần Trí. Đó là Dần, tên người hầu của ông Thái.
- Cậu hai định chừng nào mới ra tay ạ?. – Dần thì thầm.
- Bây giờ chưa được đâu. Để cho tình cảm của tụi nó thật sâu đậm đã.
- Dạ! Em không hiểu tại sao phải chờ đợi ạ?! – Dần thắc mắc.
- Đồ ngốc!! Dục tốc bất đạt mày không hiểu sao?! Tao phải chắc chắn rằng mọi chuyện đều theo kế hoạch của tao thì mới được chứ. Mày còn ngu lắm con ạ, có giải thích mày cũng không hiểu đâu. Bây giờ điều tao cần là thời gian, đến một lúc nào đó tao sẽ thực hiện kế hoạch của mình.
Trí trầm ngâm nhìn vào đôi trai gái đang tâm sự trong vườn hoa Sứ.
- Đợi đó đi!! Tôi sẽ cho cha thấy cha đã sai lầm như thế nào khi để lại toàn bộ gia sản cho nó quản lý. Hờ hờ...!!!.
Thời gian cứ như thế lặng lẽ trôi qua.
Ba năm sau.
Nhạn từ một cô bé 14 tuổi ngày nào bây giờ đã trở thành thiếu nữ 17 tuổi xinh đẹp, trẻ trung và tươi tắn. Thời gian qua Nhạn và Dũng từ hai người bạn thân đã trở thành cặp tình nhân trẻ, đó là điều hiển nhiên như bao cuộc tình khác. Đôi khi những tia mắt trộm nhìn nhau đều bộc lộ tình cảm nồng thắm không hoa mỹ, chỉ đủ để thấu hiểu bao nhiêu tâm tư của mỗi người. Có những điều không thể nói thành lời nhưng khi chỉ cần một vòng tay trao nhau hoặc những cái ôm xiết chặt, là muôn vàn lời nói mà những người yêu nhau muốn nhắn nhủ. Chuyện tình của họ hoàn toàn trong trắng và đầy thơ mộng như ánh nắng ban mai tỏa ánh sáng nhẹ nhàng trong vườn hoa Sứ. Một câu chuyện cổ tích giản đơn giữa hai con người không cùng giai cấp xã hội bấy giờ.
Dũng đã không cho một ai trong gia đình biết anh yêu Nhạn, vì anh biết mẹ anh sẽ điên tiết lên như thế nào nếu biết điều đó.
Còn cậu cả Toàn thì do còn thù hằn chuyện lúc trước bị Dũng hớt tay trên nên hắn luôn tìm cơ hội để chọc phá Nhạn nhưng hể cứ mỗi lần Nhạn ở đâu thì y như rằng có Dũng hoặc Trí ở đó nên Toàn chẳng có cơ hội nào để thực hiện được ý định.
Cậu hai Trí thì ngược lại hẳn với Toàn, hắn luôn thờ ơ mọi thứ như chẳng để ý chuyện gì trong gia đình, hắn chỉ lo chuyện cờ bạc nên đi suốt từ tối đến sáng, hiếm khi mới thấy hắn ở nhà.
Ông Thái với bà Bích thì cũng không có gì thay đổi, chẳng qua là họ chỉ già thêm ít tuổi thôi.
***
Hôm nay nhà ông Thái có một vị khách quý đến thăm, đó là ông phú hộ Báo làng bên.
- Ái chà chà!!. Chào ông Báo lâu quá không gặp dạo này ông vẫn mạnh giỏi chứ?!. – Ông Thái niềm nở.
- Chào! Chào ông!!. Tôi vẫn còn mạnh khỏe lắm ông àh!!. – Ông Báo mĩm cười đáp lại.
- Hôm nay ông đến gặp tôi có chuyện gì không?!.
- Có chứ!! Tôi có chuyện quan trọng muốn báo cho ông hay!.
- Dần!! Mày rót trà mời ông Báo dùng!!. – Ông Thái ra lệnh cho thằng Dần song quay lại nhìn ông Báo mỉm cười mà nói. – Uống miếng trà đi rồi nói!!.
Sau khi nhấp ngụm trà thơm, ông Báo bắt đầu vào vấn đề.
- Số là tôi muốn cho thằng con trai cả của tôi nó đi lên tỉnh học, dạo này mấy tên nhà giàu ở những làng khác toàn cho con trai lên tỉnh học ông à!, học để mở mang kiến thức với người ta rồi về giúp cho mình quản lý gia sản. – Ông Báo nhấp thêm ngụm trà thơm rồi tiếp tục nói. – Tôi biết thằng Dũng con trai của ông ham học từ nhỏ nên tính bảo ông để cho nó đi chung với thằng con trai của tôi cho có bạn ấy mà.
- Vậy àh!!. – Ông Thái trầm ngâm. Vậy chừng nào thằng con ông đi!!.
- Khoảng đầu tháng sau ông ạh!! – Ông Báo hồ hởi.
- Học mất bao lâu mới xong?!.
- Nghe người ta nói là 3 năm.
- Thôi được rồi!, ông cứ về nhà trước đi, để tôi bàn với vợ tôi xong, rồi giữa tháng này tôi sai người ở qua báo tin cho ông biết.
- Ùhm vậy cũng được. Thôi tôi về đây!. – Ông Báo từ giã ra về.
- Dần!! Mày tiễn ông Báo về!! – Ông Thái nói giọng rõ to.
***
Thằng Dần hớt ha hớt hải chạy lên phòng của cậu hai Trí.
- “Cộc!! Cộc!!”
- Cậu hai ơi cậu hai!!, có chuyện rồi!!.
- Dần hả?! Gì đó mậy!! Mới giờ này làm gì la bài hải vậy?! – Trí mở cửa phòng với khuôn mặt bơ phờ.
- Hồi nãy có ông phú hộ Báo ở làng bên qua đây báo tin với ông chủ là con trai cả của ổng đi lên tỉnh học. – Thằng Dần nói một hơi.
- Hử!!. Thì kệ cha ổng chứ mày chạy lên đây nói tao làm gì