
Tác giả: Nguyễn Thế Trị
Ngày cập nhật: 22:36 17/12/2015
Lượt xem: 134704
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/704 lượt.
t của Trí bỗng trở nên đầy dã tâm.
Ngoài trời gió bắt đầu thổi mạnh, liệu số phận của Nhạn sẽ ra sao khi Dũng lên tỉnh học?. Vòng quay của định mệnh đã bắt đầu nổi sóng từ đây.
Nửa khuya, Dũng đứng lặng lẽ trước cửa căn phòng nhỏ sau vườn. Anh không biết phải nói như thế nào cho đúng với Nhạn trong khi anh sắp phải đi xa. Trong lòng vô cùng nặng trĩu, ba năm qua không ngày nào mà anh không ở bên cạnh cô ấy, thế mà bây giờ phải xa nhau những ba năm trời, thử hỏi ai mà không đau lòng xót dạ.
- Nhạn ơi...! Em còn thức không vậy?. – Dũng khẽ gọi.
- Anh Dũng hả?!. Chờ em một chút, em ra ngay.
.....
Vài phút sau, có đôi nhân tình trẻ ngồi lặng lẽ tâm sự bên vườn hoa Sứ. Gió đưa mùi hương hoa Sứ thoang thoảng. Đôi mắt Nhạn thoáng ngấn lệ khi nghe Dũng bày tỏ lý do, cô còn có thể nói gì bây giờ, ba năm qua rồi còn gì, khoảng thời gian đó là những kỷ niệm đẹp nhất mà cô không thể nào quên, bỗng phút chốc biết được sẽ phải xa nhau một khoảng thời gian dài, phải làm thế nào để không khỏi đau buồn đây?!.
- Anh xin lỗi!!. – Dũng khẽ thì thầm. – Anh không thể nào làm khác được, khi mà cha mẹ đã cùng đồng ý thì chỉ có con đường là chấp nhận mà thôi. Xin em hiểu cho anh.
- Em hiểu mà! – Nhạn khẽ cúi mặt. – Đó là tương lai của anh, làm sao mà em có thể ngăn cản được?. Em chỉ là phận hèn mọn mà thôi, được anh quan tâm chăm sóc đã là phước phần lắm rồi, bây giờ mà còn đòi hỏi anh đừng đi thì có phải quá đáng lắm không?!.
- Nhạn ơi!! Anh thương em!. Yêu em nhiều lắm em biết không?! – Dũng ôm Nhạn vào lòng xiết chặc. – Anh không muốn phải xa em đâu!! Ba năm qua không đủ dài để anh có thể cho em thấy được sự hạnh phúc, anh không cam lòng!! Không cam lòng!!.
- Không cam lòng thì mình biết làm sao bây giờ hở anh?! – Nhạn khe khẽ đoạn không cầm được nước mắt lăn dài trên má.
Cơn gió khuya thổi ngược làn tóc mai của Nhạn xõa dài trên đôi vai Dũng. Dũng ghì thật chặt tấm thân ngọc ngà, mảnh mai của cô vào lòng, anh cố nhớ thật kỹ mùi hương này, đôi vai gầy, làn tóc rối, để rồi anh sẽ không bao giờ quên được cho dù có phải xa cách nhau bao lâu.
.....
Không gian dần trở nên tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió xạt xào trong đêm. Dũng buông người yêu ra, đưa tay lau nước mắt cho cô. Nhạn nhìn Dũng say đắm, chàng thiếu niên ngày nào giờ đây đã trưởng thành hơn.
- Anh Dũng hay là mình... mình... nên... – Nhạn nói không thành câu, hơi thở có vẻ gấp gáp, đôi má ứng hồng, cúi mặt nhìn xuống mặt đất
- Sao em, em nói đi, tại sao tự nhiên lại e thẹn vậy. – Dũng cảm thấy khó hiểu.
- Em muốn tặng cho anh một món quà, nhưng.... nó sao mà.... khó nói quá.
Dũng cười buồn đưa tay nâng nhẹ cằm của Nhạn mắng yêu.
- Em đó, rõ ngốc tặng cho anh một món quà mà cũng e ngại sao?. Đâu nào đưa anh xem, chắc là một cái khăn tay hay nón len như mọi khi em vẫn đan cho anh chứ gì?.
- Không! Đây là một món quà khác, chỉ được tặng một lần thôi. – Càng nói đôi má của Nhạn cành ửng hồng, giọng nói càng nhỏ hơn.
- Em lạ nhỉ! Là quà gì thế?. Nói nhanh anh nghe xem nào!
Nhạn vẫn im lặng không nói thêm lời nào, chỉ nắm lấy bàn tay của Dũng khẽ khàng đưa lên ngực mình song cô quay mặt đưa ánh mắt về hướng bất định.
Dũng há hốc mồm nhìn Nhạn kinh ngạc, cho dù đã qua hai lớp vải nhưng anh vẫn cảm nhận được làn da mịn màng, đôi gò bồng đào căng mộng no tròn, hành động của người yêu khiến Dũng không thể nào tin được. Là thật sao, người con gái ấy, đã tự nguyện hiến dâng tất cả cho tình yêu, một điều mà không phải ai cũng làm được. Dũng nhìn Nhạn bằng ánh mắt tha thiết, anh đưa bàn tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên vai Nhạn, song khẽ cười khúc khích khi thấy Nhạn nhắm tịt đôi mắt lại.
- Em sợ sao?!. Vậy mà dám cả gan đòi tặng điều đó cho anh à?.
- Không phải đâu! Chỉ là... là... tại lần... lần đầu tiên nên... nên.... – Nhạn ấp úng không nói thành lời.
- Được!!. Anh chấp nhận món quà này.
- Vâng!. – Nhạn gật đầu đồng ý nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền.
- Nhưng anh muốn đợi sau khi anh về nhé.
Nhạn mở mắt tròn xoe nhìn Dũng, cô biết không phải vì anh chê cô thân phận thấp hèn không xứng đáng, mà vì anh tôn trọng tình yêu của cô. Nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi không thể nào ngăn được, Nhạn khóc òa như một đứa trẻ lên tám ôm chầm lấy Dũng, áp má vào bờ ngực ấm áp của anh mà tức tưởi.
***
Thời gian có bao giờ đủ lâu để người ta có thể thực hiện được hết những gì mà họ cho là tốt đẹp nhất đối với người mà họ yêu mến hay không?. Chớp mắt đã tới lúc Dũng phải lên đường ra tỉnh học, ngày Dũng đi chỉ có ông bà Thái và hai người anh đưa tiễn, còn Nhạn thì chỉ là phận con ở nên đành nuốt nước mắt coi như không có chuyện gì xảy ra.
- Con đi đây. Chào cha mẹ! Chào anh cả, anh hai!!
- Con lên tỉnh học nhớ viết thư về cho cha mẹ nha con!!!. – Bà Bích sụt sùi.
Dũng quay lưng bước lên chiếc xe lam(*) màu đỏ. Anh phải cố gắng lắm để có được khuôn mặt tươi cười cho ngày hôm n