
Tác giả: Nguyễn Thế Trị
Ngày cập nhật: 22:36 17/12/2015
Lượt xem: 134679
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/679 lượt.
nói thêm. Nhưng sau đó sẽ thế nào, cô phải vào nhà giam?. Tội giết người sẽ phải giam bao nhiêu lâu mới đủ?. Cô đắn đo không biết phải làm thế nào cho đáng. Cô lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt đầy thõa mãn của lão, thật là khốn nạn ngay đến cả khi ngủ mà lão vẫn còn nghĩ đến cái chuyện tồi bại đó.
Ngọn lửa trong lòng dường như lại bộc phát dâng cao và lớn hơn gấp bội, Nhạn không còn ngần ngại gì nữa, hai tay cô nắm chặt lấy cán kéo dùng hết sức bình sinh của mình mà đâm thẳng lưỡi kéo xuống nhằm ngay vào trái tim ông Thái. Thế nhưng...
Trong một thoáng chớp nhoáng cô chợt nghĩ tới Dũng. Đối với cô thì không hề gì nhưng còn đối với Dũng thì phải làm sao?. Liệu anh có thể chịu nổi cú sốc này hay không, khi biết rằng chính người con gái anh yêu đã đang tâm ra tay giết chết cha mình?. Nghĩ tới đó cô bỗng nhiên đổi hướng, từ nơi trái tim mà rẽ xuống đùi của ông Thái đâm vào.
- “Phập...!!!” – Cây kéo nhấn ngập vào bắp đùi ông Thái khoảng 5 phân.
- Aaaaaaaa...!!!.
Ông Thái bật dậy thật nhanh ôm lấy ôm để bắp đùi của mình.
- Đồ con quỷ cái!!!. Đồ chó đẻ!!!. Tại sao mày dám làm như thế!!!. Tao phải giết chết mày!!!. – Sẵn tay lão tán thẳng vào mặt Nhạn thật mạnh, khiến cô té ngã xuống chiếc giường gỗ.
Kế đó, lão rút thật mạnh cây kéo ra khỏi đùi, máu bắn xối xả vào mặt khiến lão trông giống như một con quỷ đói khát. Lão ôm đùi lăn lộn khắp giường.
- Úi trời ơi!!!. Đau quá !!!. Đau chết tôi mất!!!.
Nhạn đứng thẳng người lên, hai mắt trợn thẳng nhìn ông Thái, mọi căm hờn còn chưa tan biến đi hết lại còn ăn thêm cái tán thẳng vào mặt khiến cô trở nên điên tiết. Cô lao thẳng lên giường, hai tay nhằm thẳng cổ lão mà bóp chặt. Nhưng do quá yếu sức nên chẳng được bao lâu thì đã bị lão Thái cho một đạp thật mạnh văng thẳng xuống giường, đầu cô đập vào cạnh giường đối diện, cú đập quá mạnh khiến Nhạn bất tỉnh tại hiện trường.
Ông Thái lồm cồm bò dậy, một tay nắm chặt cây kéo, một tay ôm đùi bò xuống giường, lão cố hết sức lết thật nhanh tới chỗ Nhạn đang nằm.
- Mẹ kiếp!!. Mày dám đâm tao à!!. – Lão giơ cây kéo lên dùng hết sức lực còn lại nhắm thẳng ngay ngực Nhạn mà đâm xuống. – Mày đi chết đi!!!.
Bỗng dưng một tiếng kêu vang lên khiến ông Thái giật mình.
- Dừng lại!!!. Ông đang làm cái quái gì ở đây vậy?!!!.
Bà Bích trừng mắt nhìn ông Thái máu me bê bết. Đứng đằng sau bà Bích là con Đẹt đang há hốc mồm kinh hãi.
….
Nhìn sơ một lượt khắp quanh phòng trong ánh sáng mờ mờ, trên giường dính đầy máu tươi, bà Bích chợt hiểu ra vấn đề.
- Ông đã làm gì nó thế hở?!!!. – Bà Bích nạt lớn. – Trời ơi!!! Tôi mới vắng nhà có một ngày mà đã có chuyện xảy ra rồi sao?!!!.
- Bà im đi!!!. – Ông Thái cắt ngang. – Không thấy tôi bị nó làm ra nông nỗi này hay sao mà còn đứng đó than với thở?!.
- Thì tại ông chứ tại ai!!. – Bà Bích lớn tiếng cãi lại. – Nếu ông không làm gì nó thì làm sao ra nông nỗi này!!!.
- Thôi thôi!!!. Đừng nói nữa!!. – Ông Thái xua tay. – Tôi đau lắm rồi, làm ơn kêu ai đó giúp tôi!!.
- Thằng Dần!!!. Thằng Tý đâu rồi!!!. – Bà Bích gọi lớn. – Tụi bây chết hết rồi hả?!!.
Vài phút sau, thằng Dần và thằng Tý vội vã chạy vào.
- Dạ thưa bà gọi con!!. – Dần và Tý cùng đồng thanh.
- Thằng Dần!!. Mày và con Đẹt đỡ ông Thái về phòng với tao!!. Còn thằng Tý ở lại đây!!. Khi tụi tao đi khỏi, mày khóa cửa rồi đứng bên ngoài canh chừng con Nhạn cho tao, không được cho nó đi đâu hết nghe chưa!!. – Bà Bích dặn dò.
- Dạ!!. Con biết rồi thưa bà!!. – Thằng Tý gật gù.
***
Sau khi được bà Bích băng bó vết thương. Ông Thái lên tiếng hỏi.
- Sao tôi nghe bà nói là bà đi hai ngày mới về?!. Mới đi hồi sáng sớm mà bây giờ đã về rồi sao?!.
- Tôi cũng định là đi tới hai ngày mới về, nhưng giữa chừng thì mưa to quá mà đường đi thì còn xa nên tôi mới quay về. – Bà Bích giải thích. – Nhưng nhờ vậy mà tôi mới biết được cái việc làm ngu xuẩn của ông!!.
- Hừ!!!. Bà thì biết cái đách gì!!. – Ông Thái hằn học. – Tôi còn không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa?!.
- Ông nói cái gì, tôi không hiểu?!. Ngay cả ông còn không biết thì ai biết?!!. Bộ ý ông là ma nhập ông nên ông mới làm như vậy hả?!!. – Bà Bích nặng nhẹ trách móc.
- Thôi đi!!!. – Ông Thái quát. – Bà đừng làm tôi rối trí nữa!!. Để tôi suy nghĩ xem rốt cuộc mọi c