
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:17 17/12/2015
Lượt xem: 134751
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/751 lượt.
ó ông khách gì vào hỏi thuê nhà ra sao?
– Dạ, ông tìm nhà rộng gần trung tâm chợ, để tiện công việc, hình như ông nói ông đi buôn nông sản liên tỉnh.
– Thế không biết có được không, vì chỗ cô cách đây cũng khá xa – Tú nói
Rồi Tú quay sang bà Mừng hỏi:
– Nhà cô cách trung tâm xa không, ở Khu dân cư 3 phải không
– Vâng, tôi giới thiệu giúp cho một nhà hàng xóm ở khu dân cư 3, gần khu vực núi đá. – Bà Mừng nói
– Cũng phải hết 20 phút đi xe máy từ đấy ra trung tâm. – Bà Mừng nói tiếp
Tú hơi sịu mặt nói:
– Vậy hơi xa, ông này ông muốn nhà nào gần trung tâm, có lẽ không được.
– Thảo, em xem lại hai ba hôm trước có ai tìm nhà thuê không?
– Vâng – Thảo trả lời.
Lúc này Ngân, nhân viên chợt nói xen vào:
– Chị Tú, hình như cách đây một tuần có ông khách gì muốn tìm nhà yên tĩnh, hơi xa trung tâm cũng được, vì ông chỉ ở tạm đây một tháng để tham gia cái gì ah.. cái Triển lãm trưng bày tranh ảnh mai kia tổ chức bên Viện bảo tàng.
Bà Mừng thầm mừng rỡ:
– Ờ, một tháng cũng được, cô xem cho, hỏi ông ấy còn muốn thuê không?
Tú nói vào:
– Ngân, vậy em giúp cô xem!
– Vâng!
Rồi Ngân mở cuốn sổ ra, lật lại vài trang xem tuần trước, thấy điện thoại và tên người đó cô gọi điện nói.
Được một lát, Ngân nói trên điện thoại:
– Alô, có phải anh Thanh không ạ, hôm nọ anh có tìm nhà thuê ở trung tâm phải không ạ?
Từ đầu kia máy điện thoại trả lời. Rồi Ngân nói:
– Em ở Trung tâm giới thiệu Minh Tú, bọn em có một nhà cần thuê ở Khu dân cư 3 – Kiên Thành.
– Nó cách trung tâm thị trấn khoảng 15 phút đi xe máy.
Bên kia lại nói, được một lát Ngân lại nói:
– Vâng Triển lãm tranh tại Viện Bảo tàng, ngày kia mới khai mạc, vậy còn kịp, anh có thuê vẫn kịp; nếu được anh ghé lại trung tâm đi.
– Hiện giờ anh ở đâu?
– Hả, huyện Tân Phúc, Thẩm Xuyến à?
– Ôi thế thì cũng gần chẳng xa, anh qua bên em nhanh thôi!
…
Rồi Ngân trả lời:
– Sao anh có đồng ý thuê ngay không ạ?
– Có chủ nhà đang ở đây cần người thuê, thuê tạm một tháng họ cũng đồng ý.
– Ở nhà đây rộng rãi, biệt lập, mà giá thuê khá rẻ, anh có đến thuê ngay không ạ.
– Anh lưu lại ít ngày để tham gia triển lãm thì rất tiện, đâu có cần phải nhà ngay trung tâm. Thời điểm này trung tâm đang hết nhà cho thuê, nên hơi khó kiếm.
…
– Ah, anh đi xe hơi ah, ôi sao sang thế, vậy thì tiện lắm, nhà chỗ em rộng rãi, biệt lập, lại có sân nhỏ để xe hơi, tuy là hơi xa trung tâm một chút, nhưng anh đi xe hơi chạy một tý là đến trung tâm, nhanh lắm. Mà chỗ này thuê không có chủ nhà ở chung nên anh thoải mái, đưa khách khứa bạn bè đến thăm.
Từ đầu bên kia lại có tiếng cười ồ ồ, một lát lại nghe Ngân nói:
– anh Thanh ơi, anh gởi tranh dự thi triển lãm, nếu trúng giải nhớ mời bọn em nhá!
– Vâng, vậy anh đồng ý, phải không?
– Anh ghé lại Trung tâm Minh Tú sớm, lấy địa chỉ nhà anh nhé!
– Số nhà 145 đường Tôn Đế
– Dạ chào anh!
Rồi Ngân quay sang nói với Tú và bà Mừng:
– Thưa cô, vậy ông đồng ý rồi, ông nói chiều hoặc sáng mai ông ghé sang đây trú luôn, vì ngày kia Triển lãm tranh khai mạc rồi.
– Ông này là họa sỹ, cũng có ít tranh ảnh đem dự thi, ông nói ông gởi tranh dự thi rồi, ngày mai ngày kia mới đến ở tại đây để tham gia.
Tú nói:
– Họa sỹ nghiệp dư bây giờ còn có xe hơi chạy, ghê nhỉ?
Ngân nói:
– Chị lầm rồi, ông này, nghe nói, ngoài thú sáng tác tranh, ông còn buôn tranh giả cổ, bây giờ người ta chuyển sang thú trang trí nhà cửa nhiều lắm, buôn tranh cũng chẳng mấy chốc giàu có!
Thảo nãy giờ ngồi nghe cũng nói:
-Vâng, đúng đấy, em thấy mấy tay họa sỹ biết đi buôn cũng khá lắm, mấy bức tranh vẽ nguệch ngoặc, nhìn vào chỉ thấy hoa lá với bùn đất, ở ta chẳng ai ưa mấy, thế mà dân Tây nó lại rất thích, một bức tranh vậy bán cũng cả hai ba trăm Đôla, mà với bọn nó hai trăm Đô (Dollar) để mua một bức tranh đẹp trưng trong phòng được cả chục năm đâu có đắt, bọn nó bảo là nhìn rất mộc mạc nhưng ấm cúng, treo trong phòng khách, phòng ăn đẹp tuyệt vời; còn dân giàu ở ta lại thích đặt tranh vẽ mua từ nước ngoài, mà phải có tên tuổi của mấy danh họa nổi tiếng hoặc chí ít cũng phải là gọi là trường phái cận đương đại, nhiều khi giá đến hơn năm bảy ngàn đồng tức là đến cả gần hai ba ngàn Đô (Dollar), mang về treo, thế mới cho là sang trọng.
– Thế à? – Tú ngạc nhiên nói – Thiên hạ bao giờ cũng chơi cái ngược đời! Tức cười thật.
Bà Mừng nãy giờ chẳng mấy chú ý đến câu chuyện kia, bà chỉ lo đến chiều không biết người khách kia có ghé lại liên hệ thuê nhà không; tâm trạng bà lúc này đang lo âu rối bời, trong lòng phiền não; bà cứ chực trờ tay đưa vào túi áo định lấy túi tiền mang theo để trả tiền.
Tú lại nói với bà Mừng:
– Vậy được rồi, cô ơi, chiều ông