Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341708

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1708 lượt.

ng một vòng quanh mâm cỗ, bảo thế là ăn được rồi đấy. Em với thằng D không tin nên véo thử một nhúm xôi ăn, không hiểu sao giờ nó vẫn cứ ấm nóng thơm ngon như thường, chưa có vẻ gì là nguội cả, cũng chỉ hơi mất nhiệt ý như đồ thường để qua thời gian như vậy. Bọn em đem vào cho ông bà chủ thì ông bà chủ bảo mấy thằng đem lên phòng mà ăn, đêm nay mệt nhọc nhiều rồi. Thế là bọn em đem lên tầng, chia cho cả mấy phòng xung quanh, họ thấy có cỗ thì cũng chẳng hỏi nhiều, cảm ơn rối rít rồi đem vào. Đêm đó , bốn đứa ngồi ăn no căng bụng rồi mới đi ngủ.

Sáng ngày hôm sau, em với thằng D. 8h mới dậy, chạy thằng luôn xuống vườn sau. Đập vào mắt bọn em là một cái ao đã đào từ lúc nào, đầy ăm ắp nước, mấy nhà hàng xóm và khách trọ đang đứng đầy xung quanh bàn tán xì xào. Sau đó thì là ăn sáng và lại đi chợ mua đồ ăn thức uống, đồ cúng các thứ. Nhưng lúc bọn em đem về thì ông bà chủ lại kéo lại đưa cho 1tr Riel, bảo đây là tiền của mấy nhà xung quanh đem góp hết vào để cảm ơn nhóm bọn em giúp làng giải yêu giải ma. Còn đang dùng dằng không chịu thì thằng Việt bước ra cảm ơn và nhận tiền, bảo bọn em :

– Họ cho bao nhiêu mình cứ nhận tất để còn dùng cho lân sau, miễn mình không dùng tất cho bản thân là không vi phạm thệ, thế là được!

Bọn em nghe xong thì cũng không bảo sao nữa, nhưng nghe thằng Việt nói “lần sau” mà em thấy rờn rợn, chẳng lẽ cái đất Campuchia này lắm chuyện đến thế sao mà còn phải giải quyết nữa.



Chuyện thứ hai mươi tư: Mượn binh làm tròn lời thệ

Ngày thứ tư, buổi sáng sớm cả bọn lại dậy tiếp và lại đi chợ, lần này mua đồ nhiều hơn hôm qua. Hôm đó bọn em làm hai mâm y hệt như hôm qua, đến trưa thì xong tất cả. Còn buổi chiều thì lên chỗ khu nhà tưởng niệm, thắp hương cho các nạn nhân, đồng thời cũng tiện thăm dò mấy lão kia. Sau khi thắp hương xong thì bốn đứa lại dạo một vòng quanh khu nhà đất, vẫn gặp mấy lão thầy kia, nhưng hôm nay mấy lão chẳng nhặt nhạnh cái sọ nào, chỉ xem xem rồi đặt xuống, quay ra nói xi xa xí xô cái gì đó với nhau.

Khoảng tầm 8h tối thì thằng Việt lại mặc áo lên đàn, lần này nó bảo bê trước một mâm ra. Hôm nay, nó lấy từ trong túi ra một cái sừng trâu cong vút, rắc vào đó một ít bột rồi lại thả 3 cái lá cây gì gì vào trong, sau đó đưa lên bụm miệng thổi. Bọn em đứng ngay đó mà chẳng nghe thấy tiếng gì cả, cứ nghĩ là sẽ có tiếng tu tu như tù và cơ, nhưng thằng Việt vừa rời cái sừng trâu ra khỏi miệng thì gió lại nổi lên ào ào, tiếng uỳnh uỳnh vang lừng bốn phía. Nó lấy ra một cây cờ xanh, phẩy hai cái rồi đọc to một tràng tiếng Cam, tiếng Thái, tiếng Trung,… trong đó có một câu tiếng Việt :

– Giữ lời hứa! Hôm nay khao quân đủ xôi thịt, bánh oản để bù cái công khó nhọc đêm qua. Còn đêm nay làm xong việc thì ta lại thưởng thêm để úy lạo quân sĩ.

Đọc xong một tràng đó thì thằng Việt trỏ cây cờ vào mâm cúng trên bàn. Được một tiếng thì hương tàn. Nó cầm cây cờ đen, phất liên tục ra bốn phía, cuối cùng cầm cái trống bỏi lên lắc liền tay. Bỗng nhiên bốn phía nổi lên tiếng reo hò ầm ầm như sấm, sau lại lặng ngắt như tờ ngay lập tức. Thằng Việt bước ra ngoài ngồi nghỉ, nó đưa hai thanh gỗ ra cho em và thằng D, bảo muốn xem thì ngậm lấy, thằng D lắc đầu như điên, sống chết cũng không chịu cầm lấy thanh gỗ, em cũng kêu :

– Việt ơi! Mày làm ơn tha cho quả thận quý giá của tao cái! Lần trước ở hiên nhà mày tao đã suýt ra quần rồi.

Thằng D nghe xong thì hình như nó linh cảm điều gì đó, hỏi lấy hỏi để em với thằng Việt là đêm ở hiên làm sao. Con bé Ngọc Anh đứng đó cứ nhìn bọn em mà cười. Sau một hồi tra hỏi thì anh cột đột cũng biết được quá khứ oan nghiệt của mình. Mặt nó chuyển dần từ tím sang đỏ và cuối cùng là màu trắng bệch, nó quay sang cố gắng cười, hỏi Ngọc Anh:

– Anh là anh cứng vía lắm nên anh không sợ đâu. Ngọc Anh tốt bụng, dễ thương, ngoan ngoãn,….nói anh nghe xem nào. Có đúng như hai thằng giặc kia nó nói không? À mà thôi, em chỉ cần gật hay lắc đầu cũng được rồi!

Ngọc Anh rụt rè gật đầu, ngay lập tức thằng D hét toáng lên, người bủn rủn, quay sang bọn em gằm ghè:

– Quân khốn kiếp dám xỏ anh suốt ngần ấy năm! Tý nữa có bao nhiêu đồ tao ăn hết, không nhường cho chúng mày miếng nào nữa.

Em và thằng Việt kinh hoàng, gật lấy gật để, bảo nó muốn ăn bao nhiêu cũng được chú hai thằng còm có mỗi bộ khung khô, nó mà đánh thì chết mất. Đang đùa đùa nhau thì tự nhiên có tiếng rầm rập, rồi cây cối rung lên ào ào như bão về. Thằng Việt đứng lên, gật đầu bảo được rồi đấy, nói đoạn nó lại bước vào đàn, tay cầm cây cờ đỏ phất một cái, sau đó thì cỗ bàn tự dưng nguội hết y như đêm qua. Xong xuôi tất cả lại dọn hai mâm vào trong như cũ, và lần này thì thằng D nốc hết nguyên một mâm. Em và thằng Việt ngồi đó nhìn nó ăn mà kinh hãi, em hỏi :

– Anh hỏi khí không phải! Thế chú cầm tinh con gì vậy?

Thằng Việt đốp luôn, giả giọng thằng D :
– Tôi tuổi con nằm đất thè lưỡi!

Em hùa theo :
– May mà chú cầm tinh con chó chết, chứ chú mà