XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341714

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1714 lượt.

ìm được một nhà nghỉ có chủ là hai vợ chồng già người Việt, trả giá khá thoải mái, chỉ hết có 20k riel cho phòng đôi và phòng đơn. Sau đó thì cả lũ đi ăn uống, mua sắm linh tinh rồi về nhà nghỉ, ở đây mặc cả vô tư , người biết tiếng Việt rất nhiều, có khi còn cò cưa xuống còn 2/10 giá lúc đầu. (Kinh nghiệm cho các thím định sang Cam chơi là cứ mặc cả nhiệt tình ở các khu chợ vì dân bản xứ thấy khách nước ngoài thì thường chém lên 40%). Và khi đã no nê vác bụng về nhà nghỉ, bọn em phân chia giường ra, Ngọc Anh sẽ ngủ bên phong đơn còn ba thằng thì ngủ bên phòng đôi. Bây giờ nghỉ ngơi thoải mái thì em mới để ý là thằng Việt từ tối tới giờ cứ liếc trước liếc sau như đề phòng cái gì đó, em và thằng D gạn hỏi thì nó khẽ nói :

– Chỗ này âm khí rất nặng!

– Thằng D cười bảo :
– Ôi dào! Ông tướng nhìn đâu cũng ra ma với quỷ, anh là anh chấp tất!

Thằng Việt ra bóp cổ thằng D ghì xuống, vừa cười vừa dọa :
– Cái mồm ăn mắm ăn muối! Chú dám bỏ ngoài tai lời vàng khuôn ngọc của anh hả? Thằng H ra đây úp nó với tao!

Nhưng mà thằng D khỏe quá nên bọn em không vật nó xuống được, lại còn bị nó quật ngược lại. Một tay xách thằng Việt, chân thì đạp lên lưng em, nó cười hả hả, đưa cái tay còn lại lên vuốt cằm. Em cuống quá hét lên : “Ối làng nước ơi có thằng gay nó hiếp bọn tôi!”. Vừa dứt tiếng thì mấy phòng xung quanh bật dậy, mở tung cửa phòng bọn em ra, vào trong thì thấy ngay ba thằng giặc đang đùa nhau, họ ngán ngẩm lắc đầu bỏ về phòng. Chờ lúc mọi người đi hết thì thằng D trùm luôn cái chăn lên đầu em đấm thùm thụp vào người, nó la ầm lên cái câu em hét vừa nãy, cười khoái trá : “Mày chưa nghe chuyện Thằng bé nói dối và đàn cừu nhỉ!”, lúc này thằng Việt đang ngồi góc phòng ôm bụng cười, cứ nhìn vào em mà chửi ngu quá, im lăng như nó có phải hay không. Đang vui thì tự nhiên có tiếng chó mấy nhà xung quanh cắn nhấm nhẳng, thằng Việt vội im không cười nữa, thằng D cũng buông em ra, khẽ bảo : “H, mày thấy chưa? Hành động bỉ ổi của mày làm quỷ thần cũng phải nổi giận đấy! Thằng Việt lần này đ’ cứu mày đâu, chịu chết đi con trai!” , rồi nó quay sang thằng Việt: “Nhề còi nhề!”. Thằng Việt vẫn im lặng, nhoài người ra vén rèm cửa nhìn xuống đường, chẳng biết vừa thấy gì mà nó rụt ngay vào. Em với thằng D giờ bắt đầu thấy ghê ghê người rồi nên không đùa nữa, quay sang hỏi thằng Việt co chuyện gì, nó bảo hai thằng :

– Chúng mày có thích xem ma không, tao cho xem phát nữa! Lần này nhiều lắm luôn.

Em nghe thì nhớ lại cái đêm ở hiên nhà nó nên lắc đầu quầy quậy, sống chết cũng không nghe. Còn thằng cốt đột kia vừa nghe ma là đã teo người lại, nhưng một lúc sau chẳng biết nó nghĩ gì mà lại đồng ý. Thằng Việt đưa cho nó một mảnh gỗ, bảo ngậm ngang miệng thì thấy, sợ quá thì bỏ ra là lại nhìn bình thường. Thằng D làm theo, nó và thằng Việt vén rèm nhìn xuống đường, nhìn một lúc lâu thì nó quay lại bỏ luôn thanh gỗ ra, lắp ba lắp bắp :

– Mày…ơi..dưới kia…nó đông lắm…đi đầy đường! -Hít một hơi rồi nó nói tiếp – Mà đứa nào đứa đấy cũng ghê, đứa mất đầu, đứa mất tay chân, có đứa chỉ còn nửa ngươi trên cứ bò bò trên đường!

Em nghe nó nói xong thì tý nữa són cả ra quần, chợt em hỏi lại :
– Thế trong phòng mình có không?

Nó đáp luôn:
– Không có! Nó mà có thì tao còn ngồi đây được à? Chúng nó chỉ ở ngoài đường thôi, đứa nào đứa nấy vật vờ như nghiện ý.

Nghe đến đây thì em tạm yên một chút, nói chuyện với nhau một lúc rồi đi ngủ. Chợp mắt được một lúc thì cả ba thằng bật dậy bởi tiếng động cơ cam nhông gầm rú ngoài đường, sau đó là tiếng ầm ầm như ai nổ mìn vậy. Chừng hai mươi phút thì lại yên, cả bọn lại ngủ tiếp. Sáng hôm sau ngủ dậy, đi xuống nhà, thằng D hỏi luôn hai vợ chồng chủ về cái việc tối qua thì bọn họ bảo ở đây đêm nào cũng vậy, suốt hai mươi năm nay nên dân ở đây quen rồi, nhưng mà tiếng động thì có nghe thấy còn ma quỷ thế nào thì chẳng ai nhìn rõ cả, ngoài mấy ông say xỉn đi chơi đêm về. Lúc đi ăn sáng, em khẽ hỏi Ngọc Anh xem tối qua con bé có thấy gì không, nó trả lời :

– Có chứ! Nó còn đi vào dọc hành lang và cả phòng khác nữa, nhưng hai phong mình thì vẫn yên, không có đứa nào dám vào cả!

Ngày hôm đó, bốn đứa bọn em đi mua sắm linh tinh trong khu chợ, rồi mon en vào trong mấy chỗ sát chân núi chơi, thấy trong đó có mấy cái nhà bằng đất,đá, trong đựng đấy hộp sọ, xương cốt người chết từ nạn diệt chủng Khmer Đỏ, vào trong đó thấy cũng có nhiều khách du lịch tây ba lô, dân bản xứ đang thắp hương tưởng niệm, bọn em cũng thắp hương rồi đi xem tiếp. Lúc đi loanh quanh thì thấy có mấy lão gì đó người Campuchia, nhìn mặc quần áo xộc xệch, người lem luốc cứ đi đi lúc lại nhặt một cái hộp sọ lên ngắm nghía, có lão còn lén bỏ một cái hộp sọ vào trong bị đeo bên mình. Em với thằng D nhìn thấy thế thì tức lắm, Ngọc Anh cũng bực bội, kêu bọn kia thất đức, mấy đứa đang định ra nói phải trái thì thằng Việt giằng tay lại, thì thầm :