Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Đạo sĩ tản mạn kì – Ám ảnh mỗi khi về quê

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341712

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1712 lượt.

211; Bọn này là Nam tông chính gốc đấy, chúng nó nhặt sọ về để luyện bùa. Nhưng mà bây giờ mình đang đứng trên đất bản địa nhà nó nên tao không đủ sức đánh cả mấy lão đâu! Mình cứ nhịn đã, tối về rồi tách dần từng thằng ra mà xử cho chừa cái tội luyện quỷ bùa hại người.

Nghe nó nói thế bọn em mới để yên, lúc đó thằng D đã cầm sẵn ba viên bi sắt trong tay rồi, chỉ chực ném ra. Về nhà nghỉ, thằng Việt gọi cả bọn vào trong phòng, ngồi quây lại rồi bảo :

– Bây giờ mình đang trên đất khách, vong quỷ chỗ này nó chưa quen mặt tao nên tao không goi âm binh lên đánh được, bây giờ mình mới đi mộ quân đây. Tao đoán là ma quỷ quanh đây cũng oán bọn kia lắm, nhưng chưa làm gì được chúng nó thôi.

Nói rồi nó xách túi đồ nghề, dân cả bọn ra cái vườn phía sau nhà nghỉ. Nó lấy từ trong túi ra một con ốc biển xà cừ rất đẹp, lại to nữa. Nó lấy từ một sợi tóc, riêng em thì nó lấy đến 4 sợi, bảo là tóc em có giá nên dễ gọi hơn, em cũng chẳng hỏi gì cứ ngắt luôn 4 sợi mái ra cho nó. Sau đó, nó nhét tóc của cả bốn đứa vào trong con ốc, lấy một mẩu hương oải đốt lên rồi bỏ vào trong, rồi lại rút ra một lá bùa màu xanh lục, đốt lên, hươ hươ trước mặt cả bọn rồi lẩm nhẩm niệm chú, bỏ cả lá bùa vào trong con ốc. Lá bùa đang cháy âm ỉ, vừa bỏ vào ruột con ốc thì cháy bùng lên xong lại tắt ngay, mủn ra thành tro. Thằng Việt lắc đều cái vỏ, nói xì xầm gì vào trong đó, nó nói xong thì cây cối rung ào ào như có bão, thằng Việt mỉm cười bảo : “Được rồi đấy! Giờ thì phải nhờ đến cái miệng lưỡi của mày đấy H ạ! Thuyết phục chúng nó sao cho nghe lời mình là được.”

Em nghe mà thấy lạnh chạy dọc sương sống, nhưng đâm lao thì phải theo lao, gọi bọn nó đến mà không có vài câu thì chắc chết không ai biết mất.Thế rồi em vận dụng hết cả bộ óc, cái lưỡi và 1 năm học Luật của mình ra mà lí luận, phân giải thiệt hơn,…. Hễ em nói xong cái gì là thằng Việt lại nói thầm vào trong vỏ ốc như dịch lại, sau đó thì áp tai vào nghe xem ” bọn nó” nghĩ sao. Sau khi nói rã cả quai hàm, lôi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất ra phân tích, thuyết phục, đến khi óc em rỗng không còn ý gì nữa thì thằng Việt nói xì xầm vào trong vỏ ốc rồi ghé tai vào nghe, quay ra mừng rỡ bảo em :

– Được rồi đấy! Hẹn “chúng nó” là đêm mai khao quân rồi thì tùy ý tao sử dụng. Công nhờ cả mày đấy H ạ! Sau này chắc bọn tao gây án thoải mái rồi cứ nhờ mày bào chữa mất.

Nghe nó nói thế em phổng mũi lên, nở đến từng khúc ruột, không thể ngờ được bài thực hành đầu tiên của mình lại thành công đến thế, lại còn thuyết phục được cả “người không còn sống” nữa chứ. Cơ mà em vẫn cứ sợ teo tờ rym lại, nhủ thầm là từ giờ đến cuối đời không nên “làm ăn” với “khách hàng” loại này nữa, nó mà có gì thì chắc mình chết không có chỗ chôn.

Sáng hôm sau, bọn em dậy sớm ra chợ mua gà, gạo nếp, thịt, bánh trái hoa quả về để chuẩn bị cho cỗ khao quân đêm nay. Đêm nay Việt phù thủy sẽ ra tay vì đại nghĩa theo lời thệ, và bọn em là những người “cùng kề vai sát cánh trên con đường hành hiệp trượng nghĩa”, “đi đường thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ, chỉ cần có biến là vung cước, xuất quyền…..bỏ chạy giữ mạng”



Chuyện thứ hai mươi ba : Bắt đầu luyện quân

Ngày thứ ba trên đất Campuchia, …
Sáng nay ba thằng dậy từ lúc 5h sáng, đánh răng rửa mặt xong qua gọi cửa Ngọc Anh thì con bé đã dậy từ bao giờ rồi, đang ngồi chơi điện thoại, đúng là con gái có khác, đi chợ dậy rõ sớm, chăm chỉ quá cũng hại thân. Ăn sáng qua loa dưới nhà khách với mấy người khách trọ khác rồi cả bốn đứa kéo nhau đi ra chợ. Mọi chuyện mua bán, mặc cả đều giao cho Ngọc Anh cả, ba thằng chỉ có nhiệm vụ đi theo bảo vệ và ngắm các chị đi chợ sớm. Nói vậy chứ bọn em cũng có ích lắm, nhìn thấy một đứa con gái hiền hiền ăn nói nhỏ nhẹ mà đi chợ là mấy bà bán hàng chém ngay. Nhưng khi nhìn thấy đi cung là ba thằng, một thằng đột biến cao 1m87 nặng 95kg, cơ bắp cuồn cuộn, mặt nhìn chai đá, một thằng thì da trắng như người chết, lừ lừ đi theo, mắt vô hồn quét khắp lượt và một thằng nhìn hiền lành, thư sinh mà ánh mắt sắc lạnh, tay cứ chống hờ bên thắt lưng (bên trong dấu một sợi roi cửu tiết). Trông ba ông hộ pháp như thế thì có cho tiền các bà cũng chẳng dám nặng lời với con bé kia.

Lông bông khắp chợ đến tận 8h sáng, bọn em cũng mua được một con gà trống, gạo nếp đồ xôi, thịt lợn, hoa quả, bánh. Đem về mượn bếp bà chủ nhà nghỉ để làm con gà và đồ xôi thì bà còn cười vui vẻ, xắn tay vào làm giúp, có vẻ như thằng Việt đã giải thích trước với hai vợ chồng chủ nên họ mới thoải mái thế, chẳng gì thì cũng tự nhiên có người đến giải quyết mấy vụ hồn ma bóng quế, dân làng cũng yên ổn làm ăn. Trong lúc bà chủ và Ngọc Anh làm trong bếp thì em và thằng D được ông chủ nhà giao công việc giã thịt để gói nem, ông bảo không cũng thì thôi chứ đã cúng thì phải đàng hoàng, tinh tươm mới tỏ lòng thành. Riêng thằng Việt thì là nhận vật chính nên ông bảo nó lên tầng nghỉ ngơi cho tĩnh tâm, thanh thản


Pair of Vintage Old School Fru