
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 134297
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/297 lượt.
Nếu nói câu chuyện trên là về vấn đề vong quỷ vất vưởng, không quên biết mà tìm cách hãm hại người sống là một chuyện. Thế nhưng nếu như người sống lại trực tiếp quen biết và có quan hệ hay như liên quan với vong quỷ thì liệu hậu quả sẽ còn nguy hiểm đến mức độ nào? Cái này thực ra rất là khó nói, và nó còn phụ thuộc vào mối quan hệ của người còn sống và cái vong quỷ đó trước khi chết. Để nói rõ hơn ở đây, xin được lấy ví dụ như sau. Hai người yêu nhau, nguyền thề sống thề chết bên nhau. Thế nhưng rồi chỉ vì một lý dó gì đó, mà hai người đó không đến được với nhau. Một người đau khổ chết đi trong lòng mang oán hận cô đơn, còn một người thì vẫn sống bình thản và bước tiếp bên cạnh người khác. Cho dù trước khi chết, cái vong quỷ đó có thân thiết hay tốt đẹp như thế nào, nhưng có lẽ khi chết đi rồi, con người ta sẽ chỉ còn oán hận và khổ đau mà thôi. Tại sao tôi lại đưa ra cái ví dụ như thế này? Chẳng là cái câu chuyện cuối cùng mà tôi nghe chị Kim kể lại sẽ phần nào khiến cho các bạn hiểu thêm được một vài điều, mong các bạn sẽ cảm thấy thích.
… Việt Nam vào khoảng 1967 …
-Em ở nhà mạnh khỏe nhé, đợi khi nào hòa bình anh sẽ về cưới em.
Tâm đứng đó bùi ngùi, không biết chị đã khóc bao nhiêu nước mắt khi mà Khải nói với chị ta rằng anh có giấy nhập ngũ. Khải đã dùng mọi lời lẽ để an ủi, động viên và hứa rằng anh sẽ về để cưới chị ta. Tuy rằng Khải có dùng lời lẽ êm dịu và bình tâm bao nhiêu, nhưng trên thực tế là cậu ta đang giấu đi cái nỗi buồn chia ly khi mà người mình yêu bao năm nay đến ngày sắp cưới thì lại có giấy nhập ngũ. Tâm đứng đó nước mắt đầm đìa, chị ta cứ túm chặt lấy áo của Khải, và cứ thế chị giữ chặt lấy anh ta như thể không muốn anh ta đi đâu cả. Mặc cho người nhà của Tâm và Khải đều có mặt ở đó để động viên Tâm, nhưng xem ra chị ta vẫn buồn phiền lắm. Thế rồi chị Tâm nói giọng nghẹn ngào, có pha lẫn tiếng nấc:
-Anh … anh nhớ bảo trọng nhé … em … em vẫn luôn đợi anh về đó…
Khải lúc này ôm Tâm vào lòng, anh ta đưa tay lên vuốt mái tóc của cô, giọng nói ân cần:
-Anh hứa … anh hứa với em, anh sẽ về cưới em mà…
Còn đang đứng đó ngậm ngùi, một người bạn cùng làng nói lớn:
-Đi thôi Khải ơi.
Khải nghe bạn gọi cũng đành ngậm ngùi chia tay Tâm để lên đường nhập ngũ. Khải trên mình là bộ đồ mầu xanh lá cây, anh ta vừa đi vừa vẫy tay về phía Tâm và nói lớn:
-Tâm đợi anh nhé … anh sẽ về cưới em…
Chỉ có chị Tâm là vẫn đứng đó sụt sùi, chị ta lúc này trong lòng cũng chỉ còn biết thầm mong cho Khải, hay như những chiến sĩ bộ đội yêu nước kia có thể bình an trở về mà thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua, diễn biến ngoài chiến trường càng ác liệt hơn nữa. Thế rồi chị Tâm cứ thế ở nhà bùi ngùi chờ đợi cái ngày anh Khải sẽ quay về và lấy chị ta. Chị Tâm mối lần có người đưa thư từ ngoài mặt trận về, chị lại chạy ra coi coi Khải có gửi thư gì cho chị hay không? Thế nhưng vẫn không có thư từ gì của anh Khải gửi về, thêm vào đó, chị Tâm còn như chết lặng người đi mỗi khi chị chứng kiến người trong làng nhận được giấy báo tử của con họ, chị Tâm đã không biết bao lần tự hỏi lòng mình rằng có bao giờ anh Khải đã hy sinh ngoài chiến trường rồi hay không? Thế nhưng chính cái tình yêu mãnh liệt của chị Tâm dành cho anh Khải đã giúp chị ta loại bỏ được những cái suy nghĩ không hay đó, thế rồi chị Tâm lại tiếp tục đợi, chị một lòng một dạ đợi anh Khải về mà không biết được rằng cái tuổi xuân của mình đang dần dần mờ nhạt theo dòng chảy của thời gian. Một năm, rồi thì hai năm, cứ như thế, thời gian trôi qua rất nhanh, thế nhưng với những người đang mong ngóng một cái gì đó, thì thời gian gần như là ngưng đọng và vô tận. Tâm bây giờ đã gần ba mươi, nhưng chị vẫn quyết tâm một lòng một dạ đợi anh Khải. Chị đã nhiều lần cùng với gia đình của anh Khải gửi thư tới tiền tuyến nhưng tuyệt đối vẫn không có một chút gì hồi âm, và tính đến thời điểm này, ngay đến bố mẹ của anh Khải cũng bắt đầu có cái ý nghĩ rằng Khải đã hy sinh ngoài chiến trường rồi. Thấy rằng chị Tâm là một người con gái tốt, hơn thế nữa bố mẹ Khải đã coi chị như con, nên lại càng không muốn chị ta phải vứt bỏ tuổi thanh xuân mà đợi con trai mình, một chiến sĩ bộ đội mà có lẽ là đã hy sinh rồi. Cuối cùng, bố mẹ Khải đã giới thiệu cho Tâm một người cháu làm ở hậu phương chuyên lo liệu vấn đề giấy tờ và sổ sách. Lúc đầu thì chị Tâm nằng nặc không chịu, chị ta cứ khóc nức nở và nhất quyết đợi anh Khải về. Người chiến sĩ bộ đội kia thấy tình yêu của chị Tâm quá mạnh mẽ, anh ta cũng đã hết lòng hết sức nhờ đồng đội tìm cách liên lạc với anh Khải. Thế nhưng vì chiến tranh ác liệt, kết quả vẫn là không. Phải mất thêm hơn một năm nữa cuối cùng thì chị Tâm mới đành gạt nước mắt và cho anh bộ đội làm việc tại hậu phương này có một cơ hội.
Nhừng đời nào ai biết được chữ ngờ, anh Khải đã không chết, mà đơn giản chỉ là vì đơn vị của anh được giao nhiệm vụ đóng chốt tại một địa phận ác liệt, anh ta đã mấy lần tìm cách gửi thư liên lạc về nhưng coi bộ không có lá thư nào là về được tới tay của cha m