Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ma, Quỉ, Ngải Phần 2 – Đi Tìm Sự Thật

Ma, Quỉ, Ngải Phần 2 – Đi Tìm Sự Thật

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:17 17/12/2015

Lượt xem: 134978

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/978 lượt.

héo tôi một cái rõ đau:

-Suy nghĩ lung tung!

Tôi và Thi bước vào thang máy, đang tính quay qua bắt chuyện thì bỗng điện thoại của tôi rung lên, một số lạ:

-A lô! Ai vậy ạ?

Một giọng nam quen thuộc trả lời từ đầu dây bên kia:

-A lô! Là tôi đấy…Tôi có chuyện muốn nói!



Giọng Bác Tư cất lên từ đầu dây bên kia. Tôi cảm giác như bác Tư đang sợ sệt một cái gì đó:

-Bác Tư hả? Bác nói đi, cháu nghe đây! – tôi liếc qua Thi, thấy cô ấy đang ve vỡn mấy lọn tóc, trông rõ đáng yêu, có nét giống giống Tuyết.

-Tôi nhớ ra rồi. Xin lỗi vì hồi sáng gắt cậu. Quả thật có một con bé tên Linh đã từng gặp Đức. Nhưng…

Tôi im lặng không nói gì, cố đợi bác nói hết câu:

-…Nhưng cô gái ấy không phải cháu gái tôi.

-Vậy người đó là ai? – tôi bất ngờ, thoáng chút lo âu.

-Đấy chỉ là một cô gái từng bỏ tiền nhờ tôi chút chuyện! – giọng bác tư ngập ngừng phía bên kia đầu dây.

Tôi hơi bối rối, không muốn nói về chuyện này khi có Thi đang đứng bên cạnh:

-Thôi được rồi, lát nữa cháu sẽ gọi lại sau. Giờ cháu hơi bận.

-Thôi cũng được, tôi sẽ đợi điện thoại của cậu – bác tư đổi hẳn cách xưng hô. Nhanh chóng cúp máy.

Thang máy đã lên tới tầng ba, tôi vội vàng xách bịch đồ lỉnh kỉnh dưới chân dùm Thi:

-Tối nay anh rảnh không? Bữa nay thấy anh không mặc đồ công sở, chắc lại “cúp cua” hở?

-Hì. Mai anh nộp đơn xin thôi việc rồi. Chính thức thất nghiệp nên rảnh lắm! – tôi cười hì hì.

-Ấy. Sao lại thôi việc?

-Hì. Không có gì đâu, tại anh muốn đổi môi trường làm việc thôi. Anh tính xin vào một công ty nước ngoài. Mà em hỏi anh rảnh làm gì?

– À, Tối em tính nấu lẩu nấm, rồi mời mọi người qua ăn. Anh qua chơi nhé, có cả anh Tiến nữa đấy.

-Mời anh qua chơi thế có cho anh ăn ké không? – tôi đùa – Mà Tiến nào? – tôi cố nhớ, sục sạo khắp cái đống bạn trong não. Cái mớ bạn bè quan hệ dở dở ương ương thì tôi có đến cả một mớ. Đa phần chỉ là quan hệ xã giao bắt buộc, người thì bạn đồng nghiệp, người thì quen biết giúp đỡ qua lại bên các công ty khác…

-Anh Tiến học chung với anh hồi đại học ấy! Giờ ảnh đang làm phó phòng bên em – Hình ảnh cái thằng Tiến khù khù khờ khờ, mắt đeo cặp mắt kiếng dày cộm như đít chai hiện lên. Tôi bùi ngùi, cái thằng đấy vậy mà giờ làm phó phòng bên tổng đài, còn tôi thì vấn cứ phải chật vật với đủ thứ chuyện. Sắp tới lại chuẩn bị xin thôi việc nữa chứ!

-À. Anh nhớ rồi!



Tới cửa phòng Thi, tôi dừng lại đợi Thi mở cửa, rồi bước vào theo, đặt đống đồ lên trên bàn. Chả biết Thi mua những gì, mà tôi xách nặng muốn vẹo cả lưng:

-Thôi, anh có việc phải về! Có gì tối nếu rảnh anh qua.

-Sao lại là “nếu rảnh”? Anh không qua em giận đấy – Thi lườm khéo, tay vẫn liên tục dọn mớ đồ mới mua ra bàn.

-Ờ thì… – tôi bước ra cửa, đôi chút lưỡng lự vì thái độ của Thi – em vào nhà đi, anh về, vẫn còn một đống việc chưa làm nữa.

-Dạ

Tôi bước về lẹ, hơi thắc mắc vì cách nói chuyện của Thi hôm nay. Mở cửa phòng, tôi bay vèo lên giường, cố gắng chợp mắt sau một ngày khá mệt. Tiếng kim đồng hồ cứ tích tắc, tích tắc giữa không gian vắng lặng. Mơ hồ gợi cho tôi nhớ tới những những tiếng tích tắc trong cái đêm kinh hoàng ba năm trước ở nhà bà băm. Rồi từ từ, từ từ…giấc ngủ ập tới lúc nào không hay.

Tôi choàng mình tỉnh dậy, nhìn lên cái đồng hồ: đã 8h tối. Tiếng tút tút phát ra từ chiếc điện thoại 1202: 7 cuộc gọi nhỡ và một đống tin nhắn, tôi mở một tin nhắn từ Tuyết:

“Anh. Em xin lỗi nhiều lắm…”

Là Tuyết, lần nào cãi nhau. Em cũng hục hặc đòi chia tay, rồi lại rối rít chủ động xin lỗi. Và dường như lần nào cũng vậy, tôi đều không thể từ chối những lời xin lỗi ấy của em, một phần cũng vì cái tính em quá trẻ con. Tôi bấm số em, gọi lại:

Tút…Tút…tút…

-A lô! Anh đây, sáng giờ anh hơi mệt nên không nghe máy.

-Hic… – tiếng thút thít của Tuyết từ đầu bên kia – anh quá đáng lắm. Có biết em lo lắng lắm không? Nếu giận, thì cũng phải nghe điện thoại. Hay ít nhất thì cũng phải nhắn cho em một cái tin chứ?

-Ừ, anh xin lỗi.

Tiếng thút thít từ đầu bên kia cũng ít dần:

-Bỏ qua cho em nhé. Hôm qua em bực quá…

-Không sao đâu, anh hiểu mà. Em đang ở đâu vậy? Anh đang đói, đi ăn gì đó với anh không? – bụng tôi bỗn sủi cồn cào, chợt nhớ ra mình chưa ăn gì từ sáng tới giờ.

-Em… – Tuyết dừng lại, suy nghĩ gì đó rồi trả lời – em đang ở chỗ làm rồi. Đang phải tăng ca làm nốt bài báo cáo cho sếp!

-Ừ. Thôi vậy, em làm đi nhé. Anh đi ăn chút gì, rồi lát nhắn tin cho em sau.

-Dạ, anh ăn đi. Em cũng đang bận chút việc. Hi. Bye anh.

Tôi tắt điện thoại, đọc nốt mấy cái tin nhắn còn lại. Đa số là tin nhắn của mấy người đồng nghiệp, thật chả buồn đọc. Chắc đại loại như kiểu: “sao hôm qua Long nghỉ làm…”, và một loạt những tin nhắn với cái kiểu quan tâm đạo đức giả khác…tôi kéo hết list, một tin nhắn của Thi gửi từ lúc 7h:

“Sao em gọi mãi anh không nghe? Qua bên nhà em đi…”

Tôi hơi


Snack's 1967