
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:16 17/12/2015
Lượt xem: 1342154
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2154 lượt.
ì Ngọc Lam đã bi họ nhét vào bêntrong quan tài rồi. Ngọc Lam cố giẫy giụa gào thét để nhẩy ra khỏi quan tàinhưng những bàn tay của thây ma giữ lại quá chặt. Ngọc Lam còn chưa hết hốt hoảngthì người thanh niên mặc áo và đội mũ vải đen hôm nào lại hiện hình. Ngườithanh niên này lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn Ngọc Lam, vẫn là cái khuôn mặt hốchác đó, vẫn cái đôi mắt thâm quầng đó, vẫn là cái bờ môi thâm xì thâm xịt đó. Bấtngờ người thanh niên này đưa tay ra, Ngọc Lam có thể nhìn thấy sợi dây truyền bằngvàng cỏ bốn lá mà cô đã để lại trong quan tài của ông nội mình hồi sáng nay. Mặc cho bị mấy con quỷ nhập tràng giữ chân tayvà đầu lại, thế nhưng Ngọc Lam vẫn cố giẫy người, cô nhìn người thanh niên đónghiên rắng chửi bới:
– Đ*t mẹ thằng chó!!! Tai sao!!! Tại sao mày có đượcsợi dây chuyền đó?!
Mặc cho những lời chửi bới của Ngọc Lam, người thanh niênnày vẫn chỉ nở một nụ cười bí hiểm trên đôi môi thâm xì kia. Người thanh niênđưa sợi dây truyền vào sát mặt cô mà nói:
– Ta giả lại ngươi … làm vật hộ mạng đi đường.
Nói xong rồi tức thì một con quỷ nhập tràng bắt đầu gỡ tayNgọc Lam ra như thể để bắt cô cầm lấy vậy. Ngọc Lam lúc đầu miệng vẫn la hét chửibới, còn tay cô thì nắm chặt lại. Thế nhưng một con quỷ nhập tràng khác đã bịtmiệng cô lại, còn con quỷ kia thì dùng mọi vũ lực, thậm chí là bẻ gẫy ngón taycô chỉ để Ngọc Lam xòe tay ra. Ngọc Lam bị bẻ ngón tay đau đớn đến mức rã rời,hai hàng lệ cô tuôn rơi, người thì vẫn dãy lên đành đạch. Sau khi mà ngườithanh niên kia đã đặt được sợi dây truyềm vàng vào tay của Ngọc Lam, ngay lập tứccon quỷ nhập tràng kia bóp mạnh tay cô để cô nắm chặt tay lại như lúc đầu. Xongxuôi mọi việc, người thanh niên mặc áo vải đen này đứng nghiêng đầu nhìn NgọcLam mỉm cười, sau đó toàn thân hắn từ từ tan thành làn khói đen. Ngọc Lam cònchưa kịp hiểu chuyện gì thì con quỷ nhập tràng với thân xác bố của cô đã tiến tớidùng hai tay siết chặt cổ Ngọc Lam.
Ngọc Lam cứthế nằm trong quan tài dãy giụa, cô dường như có thể cảm nhận được hai bàn tayrắn chắc của cha mình siết chặt cổ cô, và lượng ô xi trong phổi Ngọc Lam ngàycàng hao hụt dần. Và rồi cứ như thế, chỉ sau vài tích tắc, Ngọc Lam như yếu dần,cô bắt dầu ngừng giãy giụa và có vẻ như cô đã cam chịu cái kết cục đầy bithương của mình. Ngay khi đôi mắt Ngọc Lam kịp nhắm nghiền thì cô mơ hồ nhìn thấytrên bầu trời đêm cao vời vợi kia là một đốm lửa tỏa sáng chói lòa, hình dáng củađốm lửa đó tựa như … tựa như là một con chim lớn vĩ đại vậy. Bất chợt bên taiNgọc Lam là vang vảng tiếng gọi lớn:
– Ngọc Lam! Tỉnh lại đi con! Ngọc Lam!!!
Ngọc Lam từ từ hé mở mắt, cô kinh hãi khi thấy cái gương mặtgớm giếc của cha mình với hai con mắt trợn trắng. Bất thình lình hoảng hồn, NgọcLam dùng hai tay đánh mạnh vào mặt con quỷ nhập tràng đó mà hết lớn:
– Đồ quỷ dữ! Buông tao ra!
Con quỷ nhập tràng này bị Ngọc Lam đẩy mạnh bất ngờ khiếncho nó đập đầu vào thành bàn chảy máu đầu mà ngã lăn ra mặt đất. Ngọc Lam cònđang ngồi trên giường thở hổn hển chưa kịp định thần thì mẹ cô đã hét lớn:
– Ngọc Lam! Con làm cái gì vậy?!
Ngọc Lam như người vơ mộng, lúc này cô mới nhìn quanh. Thìra cô đang nằm trên ở sập gian nhà chính, xung quanh là biết bao nhiêu cô gìchú bác đang đứng đó. Ngọc Lam đưa tay lên mồm kinh hãi khi cô nhận ra được nhữnggương mặt mà cô đã nhìn thấy trong cơn ác mộng vừa rồi. Thế nhưng mà điều cònkhiến cô đau đớn hơn cả chính là cha cô đang nằm trên mặt đất với cái chán đangrỉ máu, bên cạnh là mẹ cô và một số người họ hàng khác đang tiến tới đỡ dậy. NgọcLam ngồi trên giường nhìn cha mình ứa nước mắt, chợt cô đưa tay về phía trướcmà hét lớn trong nghẹn ngào:
– Bố ơi! Bố!
Chương 5: Đại Họa.
Khánh từ từ dừng xe trước cửa bệnhviện, sau khi gửi xe xong, cậu ta xách cái balo nặng chình chịch và đi thẳnglên tầng ba khoa tâm thần. Khánh đi dọc cái hành lang khoa tâm thần mà cậu cảmthấy trong lòng như có một nỗi buồn mang mác. Hai bên hành lang là tiếng cườinói, tiếng khóc, thậm chí là cả tiếng la hét thi thoảng lại vang vọng. Nhiềungười khi đi vào khoa tâm thần thì họ cảm thấy sợ hãi vô cùng, thế nhưng mà đốivới Khánh mà nói thì cậu lại không hề cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại cậu ta chỉthấy đồng cảm và có chút thương tiếc cho những mảnh đời quá nghiệt ngã mà thôi.Đứng trước cửa phòng cuối hành lang, Khánh nhẹ nhàng đưa tay lên gõ vào cửa “cồngcộc” ba tiếng, thế rồi tiếng chốt cửa mở ra, tư đằng sau cánh cửa đó chính làNgọc Lam nhưng với một bộ dạng hoàn toàn khác. Ngọc Lam bây giờ gầy gộc và xanhxao lắm. Ngọc Lam đưa con mắt mệt mỏi và trên môi cô cố nở một nụ cười giả tạo,Ngọc Lam nói:
– Khánh vào đi.
Khánh không nói gì, cậu chỉ mỉm cười thế rồi Khánh bước vôtrong phòng, Ngọc Lam đợi Khánh vào hẳn thì cô chốt cửa lại. Khánh đứng giữacăn phòng bệnh quen thuộc của Ngọc Lam mà nhìn quanh. Dù cho có tới đây cả hơnchục lần rồi, thế nhưng mà nhìn vào cái căn phòng đơn sơ thưa thớt đồ đạc với mộtđống sách phép thuật tâm linh thì Khánh nh