
Tác giả: Võ Anh Thơ
Ngày cập nhật: 22:56 20/12/2015
Lượt xem: 134575
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/575 lượt.
p>
Đưa mắt nhìn lại màn hình lúc này vẫn chỉ là không gian lặng lẽ của gian phòng nghiên cứu, Vệ Thuỷ từ từ ngồi phịch xuống ghế. Xúc cảm trong lồng ngực vỡ tung, uất nghẹn vô hạn.
Kết thúc…
Quá muộn cho hai mươi lăm năm đợi chờ đằng đẳng…
Người con trai đó…
Vĩnh viễn không bao giờ quay về!
Tình yêu chưa kịp thành đã hoá tro tàn…
Vệ Thuỷ gục đầu xuống bàn, bật khóc tức tưởi. Hai bờ vai mỏng manh của cô cứ run bần bật. Nỗi xót xa, đớn đau như xé toạt tâm hồn đã chịu đựng suốt ngần ấy năm dài.
Hôm đó, rất nhiều người trên những phi thuyền ngoài vũ trũ bao la, đã hoà chung niềm tiếc thương dành cho năm nhà khoa học thiếu niên ngày ấy.
***
Sáu năm trôi qua.
Trong một căn phòng, trên chiếc giường, Vệ Thuỷ gần năm mươi tuổi, mái tóc lốm đốm bạc, đang nằm nhắm mắt. Thỉnh thoảng, cơn ho kéo đến làm bà tỉnh giấc, ho mạnh. Xong, bà nằm xuống, thở mệt nhọc. Trông bà rất yếu và có lẽ không cầm cự được bao lâu nữa.
Sau cuộc thử nghiệm năm đó, Vệ Thuỷ tiếp tục làm việc. Bà không kết hôn, chỉ sống một mình với những nghiên cứu khoa học ngày đêm. Do vậy mà sức khoẻ suy giảm, đến đầu năm ngoái thì bà ngã bệnh, nằm liệt giường. Tuy bác sĩ và bè đều giấu nhưng người phụ nữ này hiểu tình hình hiện tại của mình. Bà biết rõ, bản thân đang rất cận kề cái chết.
Khi đã đỡ mệt, Vệ Thuỷ hướng cái nhìn già nua lên trần phòng. Đầu óc bà bắt đầu nghĩ, về đủ mọi chuyện… Nào là những nhà khoa học đang tìm kiếm hành tinh mới cho mấy trăm triệu người sống trên đây, rồi vấn đề lương thực, năng lượng dữ trự cho những phi thuyền khổng lồ. Suy đi ngẫm lại, mọi việc đều quá mệt mỏi, nặng nề. Nếu được ra đi lúc này thì cũng tốt quá.
Thêm cơn ho đi qua. Bấy giờ, Vệ Thuỷ lại đảo mắt về phía bàn làm việc. Chính xác là bà nhìn chiếc phone nghe đã nằm im trên giá để suốt nhiều năm liền. Thấy vật, người ta thường nhớ đến người xưa. Và Vệ Thuỷ lúc này cũng thế. Bà nhớ Phong Lữ, chàng trai chưa một lần nói lời yêu mình. Sự thật thì hơn sáu năm kể từ khi biết anh chết, ngày nào bà cũng nghĩ về anh. Thậm chí nhiều lúc bà tự hỏi: chẳng biết vì lý do gì mà mình lại chờ đợi lâu đến vậy? Đôi khi chỉ vì tin nhắn ngắn ngủi, những cuộc gọi mấy năm và cảm giác yêu thương mơ hồ nhưng vững chắc đã hình thành sợi dây liên kết không bao giờ đứt ấy.
Dù tuổi thanh xuân trôi qua như thế nhưng Vệ Thuỷ không hối hận. Bà tin rằng, cho đến lúc chết, bản thân vẫn sẽ hạnh phúc với lựa chọn này.
Bỗng…
Tít ! Tít! Âm thanh quen thuộc của gần hai mươi năm trước bất chợt vang lên.
Ngay lập tức, Vệ Thuỷ ngồi dậy dù cơ thể đang rất yếu. Đôi mắt nhăn nheo của bà bừng sáng khi thấy màn hình của máy nhắn tin đang nằm trên bàn, phát sáng.
Có một tin nhắn đã được gửi đến…
Không nhiều lời, Vệ Thuỷ chậm chạp xuống giường, nhích đôi chân nặng nề đi từng bước về phía bàn làm việc. Chưa kịp ngồi xuống ghế là bà đã đón lấy máy nhắn tin.
Trên màn hình xuất hiện dòng chữ báo tin nhắn của P.L vào ngày cách đây mười tám năm, đúng thời điểm diễn ra cuộc gọi cuối cùng của hai người.
Kinh ngạc lẫn xúc động, Vệ Thuỷ đưa ngón tay run run bấm vào nút Open, mở tin nhắn.
Mấy giây sau, khoé mắt nhăn nheo chợt ứa nước.
Cái nhìn bất động nhưng vẫn ánh lên vẻ rạng ngời.
Gương mặt mệt mỏi biến mất, thay vào đấy là niềm hạnh phúc vô hạn.
Cơ thể ốm yếu run run, tưởng chừng mọi xúc cảm đang tuôn trào trong máu thịt.
Trái tim đập mạnh…
Vào giây phút đọc tin nhắn ngắn ngủi của Phong Lữ mười tám năm trước, Vệ Thuỷ đã gật đầu, nói trong nước mắt đầy nghẹn ngào:
“Vậy là đủ rồi! Mình sẽ không hối hận khi chờ đợi cậu ba mươi năm…!”
Rồi người phụ nữ ngập tràn hạnh phúc đó liền cất tiếng đọc dòng tin vỏn vẹn có bốn từ:
“Goodbye! I love You!”
Một tình yêu không lời hứa hẹn kéo dài hơn ba mươi năm trong chờ đợi
đã vượt qua những giới hạn lớn lao
trở thành đoá hoa xinh đẹp nở giữa vũ trụ bao