
Tác giả: Hien Nguyen
Ngày cập nhật: 22:56 20/12/2015
Lượt xem: 134140
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/140 lượt.
"Không phải là anh không thể đợi. Nhưng ba anh yếu quá rồi. Ông ấy cần một cô con dâu, cần một đứa cháu nội."
"Tại sao lại phải nói điều đó với em?"
***
Mười một giờ hơn. Lạch tạch mở cửa căn hộ nhỏ, không dám mở đèn chính. Cô
bạn chung phòng đã thở đều. Nhón nhón chân về "lãnh địa" của mình, quăng chiếc túi xách sang một bên, thả người thật nhanh xuống giường. Quần áo chật chội, mặt mũi lấm lem. Có cảm tưởng như chẳng thể nào ngóc đầu dậy nổi.
Ấy vậy mà vẫn phải dậy. Đèn bàn mờ mờ. Úp vội tô mì thứ ba trong ngày rồi
chui thật nhanh vào nhà tấm. Tiếng cô bạn trở mình, khẽ làu bàu một câu
gì đó tiếng bản địa. Tiếng Anh bập bẹ cũng có cái tốt, chẳng thể hiểu
người ta đang nói cái gì, chẳng cần hiểu người ta đang nói cái gì. Nước
chảy xối xả từ vòi sen. Cảm giác như được rũ bỏ cái gì đó. Cứ muốn đứng
mãi thế này.
Nhưng vẫn phải bò ra. Vừa xì xụp húp mì vừa bật máy
tính, check mail. Một vài mail của bạn bè trong nhóm về bài tập ngoại
khóa cho tuần tới. Mail của mẹ, thông báo những tin đều đều, rằng cả nhà vẫn khỏe, bé út vẫn ngoan, con Béo vẫn béo như ngày đi, kèm vài bức
ảnh. Ngày nào cũng như ngày ấy, vậy mà vẫn làm lòng ấm lạ. Rồi mail của
James xếp thêm lịch học riêng. Vốn tiếng Anh không ổn khiến mọi môn học
trở nên không ổn. Lụi cụi nhắn một email xác nhận giờ học, thấy mình bất lực.
Di di con chuột một hồi, tư lự một lúc lâu, rồi cũng click vào mail của T.
"Đà Nẵng đang chuyển sang thu. Sao em cứ yêu những thứ mong manh như thế? Không về mau, anh không giữ được thu cho Như đâu.
Vì mùa thu Đà Nẵng cũng phũ phàng như em vậy mà.
Nó bảo nó yêu em, anh thì không. Nhưng nó không đợi em đâu, anh thì có.
Tin anh."
Mail nào của T. cũng ngắn gọn và giản đơn như thế. Và luôn gây đau như thế.
"Mùa thu Đà Nẵng không đợi Như. Nhưng nó đi và sẽ về. Anh đợi, nhưng được đến bao giờ? Và khi ra đi có bao giờ trở lại?"
Tắt mail. Lạch tạch lôi bài tiểu luận ra làm. Thiếu vốn từ. Thở dài. Pha
một li cà phê, thật đen, thật đắng. Thói quen khó bỏ từ ngày còn ở nhà.
Cuốn sách nhỏ gấp gọn trên giá sách. Màu của hạnh phúc. Trang 72. Phan Ý Yên. Cô đơn cũng không khóc.
Yêu Phan Ý Yên từ những truyện ngắn của cô. Rất nhẹ nhàng. Rất dịu dàng. Và rất đỗi chênh chông. Những
hoang mang của tuổi trẻ hiện lên rất gần và rất thực. Hơn cả, ám ảnh đâu đó trong từng lời cô viết, có rất nhiều "tôi".
Cô đơn cũng không khóc. Cô đơn cũng không khóc. Lẩm bẩm với chính mình. Li cà phê trên
tay vơi quá nửa. Đắng ngắt. Cô đơn cũng không khóc. Lật từ điển. Bài
tiểu luận vẫn còn dở dang. Cô đơn cũng không khóc. Tiếng càu nhàu giường bên lại vang lên. Cô đơn cũng không khóc.
Vẫn luôn nghĩ về một ngày được gặp Yên. Ắt hẳn câu hỏi đầu tiên sẽ là:
"Sao tuổi trẻ chưa qua mà hoang mang cứ tới hoài vậy hả Yên?"
Trong những câu chuyện của Yên thường xuất hiện một cái tên K. đầy ám ảnh. Có lần thấy cô chia sẻ, đó là người đã tạo ra Ý Yên của hôm nay. Lạ lùng.
Con gái dân công nghệ, chưa bao giờ có ý định sẽ trở thành một nhà văn.
Nhưng giả như, chỉ là giả như thôi nhé, có thể viết một thứ gì đó, ắt
hẳn cái tên T. cũng sẽ xuất hiện như một sự ám ảnh mãi không nguôi.
Trước T., có không ít người đã bước qua đời, chóng vánh. Nhưng trên một
phương diện nào đó, T. vẫn là mối tình đầu. Mối tình đầu như những trái
quả xanh chín ép. Không ngon.
Nhưng không quên được.
Hai giờ sáng. Tắt đèn đi ngủ. Câu hỏi của T. trong mail tuần trước vẫn còn lởn vởn trong đầu.
"Anh chỉ cần một lời xác nhận. Anh chỉ cần một cuộc gặp gỡ nhỏ với gia đình. Để anh biết mình là ai, giữa đại dương bảy tỉ người, trong Như.
Chỉ cần như thế, là anh có thể chờ."
...
"Anh là tri kỉ. Và đừng chờ."
Ác độc. Phũ phàng. Kiêu ngạo. Nếu không thế, thì không thể nào mạnh mẽ đến tận bây giờ.
***
Blue Sky.
Quán cà phê nằm trên tầng ba bảy của một khách sạn lớn. Sang trọng và ngột
ngạt. Nếu không phải vì tiền lương cao, nếu không phải vì cần một khoản
tiền khá lớn chi trả cho việc học sau này, và nếu không phải vì nó gần
với sân thượng thì công việc ở đây chẳng có gì thu hút.
Những con người sống độc lập và tách biệt với nhau. Người chạy bàn. Người lau
dọn. Thu ngân. Pha chế. Không ai biết ai. Không ai bàn tán chuyện của
ai. An toàn và đơn độc. Thật ra, điều đó chẳng có gì là xấu.
Blue Sky. Một bước là có thể chạm đến bầu trời. Một bàn tay bé xíu cũng có
thể ôm trọn cả bầu trời. Những kẻ hở giữa các ngón tay. Rời rạc và thô
ráp. Nhưng mang trong mình cả một bầu trời.
Sân thượng của khách
sạn làm một góc bé xíu nhớ T., nhớ khoảnh sân ngập cả nắng và gió theo
đúng nghĩa đen trên tầng mười một kí túc xá. Nhớ cái ôm vụng về với một
người khác giới, lần đầu tiên. Và cả môi hôn rất ngọt. Đã từng nghĩ sẽ
để dành tất cả những thứ đầu tiên đó cho người sẽ gọi là chồng. Nhưng T. là ngoại lệ. Nhưng bầu trời nơi đó là ngoại lệ.