Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Anh Cứ Thử Đi Xem, Em Yêu Thằng Khác Luôn!

Anh Cứ Thử Đi Xem, Em Yêu Thằng Khác Luôn!

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015

Lượt xem: 134345

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/345 lượt.

Mạnh đột nhiên lên tiếng.

- Thì sao – Khánh đánh mắt lạnh ngắt nhìn Mạnh.

- Nó là người yêu của tao – Mạnh trợn mắt.

- Mày quên à – Khánh nhếch mép cười – Mày chia tay cô ấy rồi – Khánh đánh mắt đi thẳng sau câu nói làm Mạnh câm họng.

Mạnh bực bội hất đổ mọi thứ trên bàn. Nhân viên trong quán nháo nhác như sợ có 1 vụ đánh lộn đến nơi. Nhưng thật may, 1 người không thể đánh nhau với ai được, vì người khiêu chiến đã bỏ đi rồi.

- Này.

Tiếng Khánh gọi Hà giật ngược lại. Con bé chững lại vài giây rồi quay đầu lại nhìn Khánh với cái ánh mắt kì lạ, nhưng dễ hiểu là ánh mắt : Anh muốn gì ? Khánh tiến lại gần, nụ cười chợt hiền hoà trên đôi môi ấy, ánh mắt sắc lạnh bỗng dịu dàng quá đỗi. Hà thẫn thờ.. khó hiểu.

- Gì vậy – Hà nói trong hơi rượu, nó đặt tay lên trán vì chóng mặt.

- Em muốn trả thù Mạnh à ? – Khánh mỉm cười, đầy ý đồ.

- Định thăm dò để về mách hả – Hà chỉ chỏ đúng cái điệu của người say, cười cười nói nói ra vẻ biết rồi.

- Em có muốn trả thù không ? – Khánh nhìn sâu vào mắt Hà.

- Có, thì sao nào – Hà ngênh mặt.

- Vậy lợi dụng anh đi.. – Khánh cười.

- Hả, anh định trêu tôi à – Hà liếc mắt tỏ í nghi ngờ sự giúp đỡ.

- Không, tại anh thích em.

- Tại sao anh lại thích tôi.

- Vì …. – Khánh suy nghĩ.

- Tưởng tôi ngu hả – Hà đánh vào ngực Khánh.

- Vì em là người yêu của bạn anh ? – Khánh trả lời túm lấy tay Hà.

- Anh thích chơi lại đồ chơi cũ của bạn à ? – Hà cười.

- Không, Anh biết trân trọng thứ người khác không trân trọng.

- À, hay đấy.. Tôi thích anh đấy.. haha – Hà khá ngấm rượu rồi.

- Vì em nấu ăn ngon – Khánh nói, xong lại tỏ ra lúng túng ánh mắt.

- Dễ thương nhỉ – Hà vỗ nhẹ vào má Khánh rồi quay lưng đi, không trả lời cho lời đề nghị..

Khánh đứng đó nhìn theo dáng Hà đi, ánh mắt ấy như muốn ôm trọn con bé lại. Nó nở 1 nụ cười.. rằng cuộc chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu. Và nó biết, phía sau mình, ánh mắt của Mạnh đang rực lửa. Hà thức dậy khá sớm, hôm nay chủ nhật nên nó nghỉ làm. Bố mẹ Hà mất sớm, con bé sống cùng bà ngoại. Nhưng khi lên 18 tuổi, bà ngoại cũng qua đời. Căn nhà bố mẹ để lại, ngoại bán đi từ lâu để có tiền nuôi nó ăn học. Căn nhà của ngoại để lại nằm ở mặt đường nên nó cho người ta thuê còn nó thuê 1 căn nhà nhỏ trong ngõ, gần nhà của Mạnh từ cách đây 2 năm trước. Tiền thuê nhà trong ngõ rẻ hơn 1/3 tiền nó cho người ta thuê căn nhà của ngoại cộng đi làm thêm nó sống cũng rất thoải mái không lo lắng về chuyện tiền nong cho lắm vì chỉ có 1 mình.

Say làm cổ họng nó rát. Trong lúc tìm điện thoại mà không thấy để biết đã mấy giờ, nó mở tủ lạnh tìm nước mát uống thì phát hiện cái điện thoại nằm ngay trong ngăn đá có vẻ dường như đã đóng băng. À, hôm qua đau đầu quá nó cho đá vào khăn mặt để chườm quanh má và trán. Cái 1202 có vẻ lì, 1 đêm trong ngăn đá tủ lạnh vẫn sống nhăn răng chả làm sao cả.

Có vài tin nhắn đến. Hà nheo mắt cố đọc từng chữ, thì điện thoại gừ gừ có cuộc gọi đến, chuông bị tịt mất rồi..

- Alô – Hà giọng ngái ngủ.

- Anh Khánh đây.

- À, sao thế anh ? – Hà đi ra ghế nằm dài thượt ra.

- Em đến nấu cơm đi – Khánh nói.

- Sao anh ra lệnh cho em ? – Hà nhắm mắt khó chịu.

- Đến đi, anh đợi.

Nói rồi Khánh cúp máy, không cho Hà nói gì thêm. Con bé có vẻ giọng khó chịu thế thôi. Nhưng nó mở mắt nhìn trần nhà suy nghĩ khá lâu, nó cũng muốn gặp Mạnh.. nó cũng nhớ Mạnh mà. Dù ghét dù căm thế nào, thì nhớ vẫn rất rõ ràng. Đây là Khánh gọi nó đến. Vì có nhiều lần Hà cũng đã đến nấu nướng cho họ ăn. Khánh, Mạnh và 2 anh chàng nữa, cùng thuê 1 căn nhà 3 tầng ở cuối khu gần nơi Hà ở, đi bộ mất gần 10 phút. Chẳng nghĩ gì nhiều nữa, Hà bật dậy chuẩn bị thay quần áo và đi chợ. Và nó giả vờ như đã quên những gì Khánh nói ngày hôm qua. Việc nó đến căn nhà đó, có lẽ chỉ là để nhìn thấy Mạnh.

Nghe tiếng chuông cửa, Khánh đang nằm trên ghế đọc sách, nó bật dậy ngay lập tức ra mở cửa. Long và Tùng đang ngồi tá lả thấy lạ, vì mọi lần Khánh sẽ sai 1 trong 2 đứa ra mở cửa. Nhưng cả 2 còn ngạc nhiên hơn khi Hà lỉnh kỉnh 1 đống đồ bước vào trong.

- Em chào 2 anh nhé.

Hà nói rồi tự rẽ sang bếp. Khánh cũng đi theo Hà vào trong bếp. 2 anh chàng vẫn chưa hết ngạc nhiên, tò mò đứng ngoài cửa bếp rình rập, thi thoảng bị Hà và Khánh bắt gặp lại cười trừ. Nhưng lúc có tiếng cửa mở, cả 2 ông thần như giật thót tim chạy ra vì biết là Mạnh về.

- Mạnh, lên phòng tôi bảo cái này – Tùng nhanh nhẩu.

- Tôi vào bếp uống nước đã – Mạnh cởi giày.

- Ơ, thôi ông lên phòng đi tôi mang nước cho ông – Long luyến thoắng.

- 2 đứa mày làm sao thế – Mạnh cau mày.

Cũng là lúc ánh mắt Mạnh dừng lại ở bếp. Nó thấy Khánh và Hà đang chuẩn bị bữa trưa. Mặt nó như đóng băng ấy, trắng toát, lạnh ngắt.

- Cô làm gì ở đây thế.

- Nấu cơm không nhìn thấy à ? – Hà nga


Snack's 1967