
Lần Đầu Tiên Trong Đời, Anh Làm Vậy Là Vì... Người Anh Yêu
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 22:55 20/12/2015
Lượt xem: 134346
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/346 lượt.
ng bướng.
- Ai khiến cô.
- Tao gọi Hà đến đấy, mày không thích thì đừng để ý – Khánh xen vào.
- Thôi lên nghỉ ngơi đi – Tùng và Long lôi Mạnh đi.
Mạnh quay lưng đi, nhưng lửa như bốc lên đỉnh đầu. Nó khá khó chịu chứ. Hà đã là người yêu nó mà. Con bé ngang bướng.
- Em không sao chứ – Khánh nhìn Hà đang im lặng nấu.
- Em mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy – Hà nhìn Khánh cười.
- Mạnh mẽ quá là biếu hiện ban đầu của yếu đuối – Khánh vỗ vào đầu Hà 1 cái.
- Anh đừng tỏ ra thông minh quá – Hà nhăn mặt đáp trả. - Tại em ngốc quá – Khánh lại véo má Hà.
- E.. hèm hèm – Tùng và Long hắng giọng.
- Gì thế – Khánh quay sang.
- 2 người.. – Khánh và Tùng chỉ chỉ.
- Yêu nhau, nhìn không biết à – Khánh kéo vai Hà ôm lại gần.
- Chết rồi – Long và Tùng chạy ra ngoài va mạnh vào nhau như vừa nghe 1 sự thật quá chấn động.
- Anh làm thật hả – Hà nói.
- Hãy để người đó biết hối hận 1 lần đi – Khánh buông vai Hà.
- Anh ấy sẽ tổn thương phải không – Hà cúi mặt.
- Có thể, em không đành à – Khánh nhìn dáng vẻ Hà.
- Nếu người ấy đau.. có lẽ, em cũng sẽ đau … – Hà nuốt nước mắt.
- Vậy em đau.. nó có cảm thấy không – Khánh quay đi.
- Em muốn biết lắm – Hà cắn môi, tiếp tục nấu.
Khánh khó chịu khi nhìn dáng vẻ đau khổ ấy. Nó chỉ muốn ôm Hà để cho chính tâm trạng của nó nhẹ bớt, nhưng nó cố nén những hành động yêu thương ấy lại. Bàn tay nó nắm chặt.
- Aaa – Hà khẽ kêu lên.
- Em sao thế – Khánh nắm lấy bàn tay vừa bị dao cứa sâu hoắm.
- Em cắt vào tay rồi.
- Đợi anh chút – Khánh vội đi lấy bông băng.
Hà cúi mặt, nó không thấy đau.. vết thương ngoài da này dù có sâu thế nó cũng chẳng đau và nhức như vết thương trong lòng nó..
- Lại đứt tay hả – Mạnh tiến vào.
- KHÔNG sao – Hà quay đi.
Rất nhanh, Mạnh kéo tay Hà, nó ngậm ngón tay bị đứt của Hà.. Mạnh làm vậy để không chảy máu nữa, và sẽ đỡ đau hơn. Hành động ấy làm Hà đau lòng hơn, nước mắt đột nhiên rơi vội xuống.. Giá như, Mạnh vẫn thuộc về nó.. thì nó đã hạnh phúc chứ chẳng đau thế này.
Khánh đứng trôn chân ngoài cửa bếp. Lúc này nó chỉ thoáng nghĩ, sao nó không nghĩ ra hành động ấy.. Hay tại, tình cảm của nó.. Không hề được như Mạnh dành cho Hà. Nó nhận ra … Mạnh chưa bao giờ từ bỏ.
Nhận thấy sự có mặt của Khánh. Mạnh dừng việc cầm máu ấy lại, nó mở tủ lạnh lấy nước rồi coi như mình chưa làm gì..
- Lần sau đừng làm vậy nữa – Hà đột nhiên nói.
- … – Mạnh dừng lại im lặng.
- Đừng tỏ ra ân cần như thế nữa – Hà gìm giọng.
Mạnh vẫn không nói gì. Nó tiếp tục đi ra ngoài. Sự lạnh nhạt ấy. Như càng làm Hà đau hơn mà thôi. Đau đến tưởng như chết đi được.
Hà khóc. Còn Khánh im lặng đứng nhìn. Nó cũng cảm thấy khó chịu tận trong lòng. Bây giờ thì nó làm gì chứ. Khánh im lặng tiến lại gần, nó băng ngón tay đó cho Hà. Còn Hà vẫn cúi mặt dửng dưng, đến ánh mắt cũng như muốn vỡ vụn dưới nền nhà..
Khánh ôm Hà vào lòng. Vỗ nhẹ vào lưng.. nó hít 1 hơi thật sâu..
- Em hãy lợi dụng tình cảm của anh đi.. Thức dậy, 1 tuần nữa trôi qua vùi đầu vào công việc để quên đi những điều cần phải quên. Thế nhưng cố quên là 1 điều ngu ngốc. Càng cố gạt đổ mọi thứ, thì khi nó vỡ ra, mảnh vỡ sẽ ghim lại vào da thịt.. lại càng đau nhức vô cùng tận.
Cứ như vậy.. Và ngày nào cũng vậy, cuối tuần tôi lại đến nấu cơm cho Khánh. Nói là đến nấu cơm cho Khánh, nhưng chỉ là muốn nhìn thấy Mạnh mà thôi. Mạnh vẫn vậy. Lạnh lùng. Tôi quan sát anh. Anh vẫn rất bình thường, như thế tôi chưa từng là cái gì của anh.. Tôi không hiểu nữa, đôi lúc tôi bắt gặp ánh mắt anh.. nhưng sao gần nhau đến vậy.. mà lại xa lạ đến thế. Mỗi 1 phút giây trôi qua.. nỗi đau như dâng ngược..
- Em lại buồn – Khánh đứng cạnh tôi ngoài ban công.
- Có vẻ như là điều em và anh làm chẳng khiến người ta bận tâm đâu.
- Mình đã làm gì đâu – Khánh nhìn tôi, tôi bất giác nhìn sâu vào mắt anh.
- Anh nói vậy là sao … – Tôi không hiểu câu nói ấy cũng như cách anh nhìn tôi.
Và sát lại, anh nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Như 1 sự cố tình, nói là 1 chiếc hôn.. nhưng đó chỉ như 1 cái chạm môi không có cảm xúc gì nhiều. Tôi chỉ hơi hoảng hốt, nhưng mọi cảm giác lại tê liệt. Tôi tròn mắt nhìn vào mắt anh.. còn anh thì, khẽ nháy mắt 1 cái. Lúc này 2 tay tôi mới từ từ đẩy anh ra. Anh mỉm cười.
- Như vậy mới là bắt đầu – Khánh nói.
Tôi không biết phải nói gì nữa. Cũng không biết phải hét lên hay quát tháo hay như thế nào. Tôi chỉ cảm thấy mình đang ngơ ngác. Rồi ánh mắt tôi va phải Mạnh khi trốn cái nhìn của Khánh. Mạnh ở đó lúc nào nhỉ, vậy là Khánh cố tình đúng không. Tôi bối rối quá. Tôi nhìn Khánh với ánh mắt phải làm thế nào bây giờ. Khánh mím môi quay đi. Giờ thì tôi đối diện với Mạnh. Và Mạnh kéo tôi đi. Khánh đứng lại đó, không 1 hành động nào như chờ xem Mạnh sẽ làm gì, và anh cư