
Anh Đến Với Em Vì Tình Yêu Hay Chỉ Đơn Giản Là Tình Dục?
Tác giả: Diên Vĩ
Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015
Lượt xem: 134125
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/125 lượt.
- Hừ, chị sao có thể nghĩ tôi là less!? Chỉ có loại điên như vậy chị mới nghĩ vậy thôi. Chị còn không biết ư? Bây giờ tomboy chính là "loại hiếm" được phái nữ "săn lùng" rất nhiều. Họ yêu phong cách mới mẻ và đầy cá tính đó. Họ thích những gương mặt giống tiểu thụ thụ, đáng yêu tới mức chết người như thế. Tôi cũng không ngoại trừ. Tomboy các người ngoài những thứ ấy thì cũng chẳng có cái gì. Chung quy lại chỉ có loại tomboy mới bị less, mới ảo tưởng người khác thích mình thôi. Tôi thích sự mới lạ, thích phong cách của tomboy nên mới làm người yêu chị. Nhưng chị biết không? Chỉ cần chạm nhẹ vào tay chị là tôi đã thấy buồn nôn rồi, đừng nói tới yêu. Những kẻ như chị chẳng đáng sống trên thế giới này. Cút đi! - Tuệ trừng mắt quát cô rồi vứt một xấp ảnh xuống đất và bỏ ra ngoài.
Nghe xong tất cả những lời ấy, cô chỉ lặng lẽ cười, không có bất kì sự đau thương nào khiến Tuệ đi ra ngoài rồi mà vẫn thấy ớn lạnh. Vĩ cúi xuống nhặt những tấm ảnh lên, nhẹ nhàng phủi sạch và ngắm nghía chúng như bảo vật. Đây đều là những tấm ảnh mà cô và Tuệ đã chụp trong suốt hai tuần chính thức yêu nhau. Từng tấm từng tấm như từng cái kim châm vào trái tim của cô, đau đớn, tuyệt vọng, tổn thương... Những lời lẽ gay gắt ấy đối với cô thực chất rất bình thường nhưng được nghe từ chính miệng người mình yêu thương suốt bao năm qua đúng là không dễ chịu chút nào.
Một ngọn lửa bùng lên, cô lạnh lẽo nhìn những tấm ảnh cháy. Suốt hai tuần yêu nhau, cô đã cố gắng làm cho con bé luôn vui vẻ, tạo những kỉ niệm đáng nhớ nhất. Cô đưa con bé đi rất nhiều nơi, kiếm nhiều trò để làm con bé cười. Chỉ cần đứng từ xa nhìn thấy nụ cười của con bé hay thấy được sự mới lạ ánh lên trong đáy mắt con bé, cô đã rất hạnh phúc rồi. Tuy nhiên ngay từ khi ngỏ lời yêu, cô đã biết con bé không hề yêu mình, nó chỉ muốn thỏa mãn thú vui và sự hám lạ của bản thân. Con bé mới chỉ mười tám tuổi, chỉ vừa mới bước chân ra ngoài xã hội nên vẫn còn rất bồng bột, nông nổi, suy nghĩ chưa thấu đáo. Nó luôn nghĩ cô quá ngu muội mà ảo tưởng vào tình yêu của thế giới thứ ba. Nhưng cô đã hai mươi tám tuổi đầu, sự gì cũng đã trải qua, lẽ nào còn không xác định được một tình yêu như thế có bến đỗ hay không? Còn không nhìn thấu được tình cảm của con bé cũng như lòng dạ đầy khinh miệt của nó ư!? Cô nuôi con bé từ khi nó chưa đầy một tuổi đến giờ, gắn bó với nó từng ấy năm, không thể không biết được bên trong nó có những gì.
Cô lớn lên ở cô nhi viện, từ nhỏ đã phải học đủ thứ để có thể tự kiếm sống và xác định rõ cuộc sống của mình sau này. Năm mười tuổi, khi đi mua đồ cho các sơ, cô thấy nó nằm khóc oe oe trong thùng xốp liền bế về và xin nhận nuôi. Cô cố gắng dạy nó trở thành một đứa con gái ngoan hiền, biết yêu thương mọi người và thông cảm cho những thân phận nghèo khổ hay bị khiếm khuyết. Nhưng cho tới năm mười sáu tuổi, nó được người khác nhận nuôi, cô đã nhận thấy sự thay đổi rõ rệt ở con bé. Từ một cô bé với mái tóc đen óng, tính cách nhí nhảnh đáng yêu, nụ cười duyên với hai má lúm đồng tiền và ánh mắt vô âu vô lo giờ đã trở thành một người con gái hoàn toàn khác. Nó trở nên ích kỉ hơn, cay độc hơn, coi thường người khác và tự mãn với bất cứ thứ gì mình có. Con bé đã chẳng còn nhớ tới đứa trẻ ngây thơ ngày nào còn bi bô gọi "Diên Vĩ" không sõi, đã không nhớ mình thường ngồi nghe ai đọc sách, đã quên mất lời hứa năm nào rồi. Quên thật rồi!
Ngồi phịch xuống đất, cô dựa đầu vào tường, nước mắt lặng lẽ rơi. Hóa ra cảm giác khi bị người mình yêu ruồng bỏ lại đau đớn như vậy, cô cuối cùng cũng được nếm mùi vị. Gia Tuệ của cô giờ đã vĩnh viễn tuột khỏi tầm tay rồi, đã thuộc về người khác rồi. Từ trước tới nay cô chẳng sợ hãi bất kì điều gì, chỉ sợ mất đi cô gái ấy, chỉ sợ một mai thức giấc cô gái ấy sẽ biến mất khỏi thế gian này. Chỉ cần con tim cô vẫn còn có thể cảm nhận được nó là cô đã thấy yên lòng, không cần biết nó đối xử với mình ra sao. Tình cảm mãnh liệt bao năm nay cô chưa một lần được giãi bày với bất cứ ai, đừng nói là con bé. Cô nhớ lúc Tuệ còn ở đây, mỗi ngày được nhìn thây nụ cười của con bé là cô đã thấy mình tràn đầy sức sống, không còn cảm thấy cô đơn nữa. Mỗi lúc được ôm con bé, sự đủ đầy trong vòng tay đã khiến lòng cô ngọt ngào tới lạ kì. Nhưng bây giờ thì tất cả chỉ là phù du rồi, tình cảm ấy một lần nữa phải chôn sâu trong lòng thôi.
- Tuệ, vườn hoa sắp nở rộ rồi, lời hứa của tôi cũng sắp được thực hiện... Sao em nỡ lòng nào bỏ đi!? - Cô vùi mặt vào đầu gối, nghẹn ngào nói.
" Đừng biến tôi thành 1 hình mẫu trong mắt các bạn.Và bắt tôi phải trở về con người của ngày xưa. Đừng biến tôi thành 1 người tốt. Đó không phải là chính tôi.Sân khấu và ánh đèn ...Không !!! Không phải là cuộc sống của tôi khi quý vị đang chờ mong... "
Tiếng nhạc đột ngột vang lên kèm theo tiếng rung rì rì của điện thoại khiến cô phải ngước mắt lên bàn. Khó nhọc với lấy nó, cô thẫn thờ nhìn màn hình - bức ảnh của Tuệ, nhưng người gọi tới không phải con bé.
- Tôi nghe! - Lau sạch nước mắt, cô nói giọng lạnh tanh.