
Đến Khi Nào Em Trở Thành Duy Nhất?
Tác giả: Bee
Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015
Lượt xem: 134138
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/138 lượt.
Đó là sự xuất hiện của anh-một vòng tay vững chắc đón tôi quay về dù là mọi hoàn cảnh... Cám ơn anh đã từng xuất hiện trong cuộc đời em, cám ơn anh đã từng yêu em hơn chính bản thân mình và cám ơn vì bây giờ đây anh sống thật hạnh phúc, không chỉ cho riêng anh mà thay cho cả em.Dù có ở đâu trong cái thế giới nhỏ bé này, em vẫn luôn tìm ra anh và dõi theo, chở che cho anh như cái cách mà anh đã từng! Yêu anh.~~~~~~ ~~~~~~~~~ ~~~~~~~~ ~~~~~~~~ ~~~~
Tôi tên Nhi, Bảo Nhi! Tôi là sinh viên năm nhất Học Viện Báo Chí Hà Nội. Cuộc sống của tôi vẫn rất tuyệt vời. Tôi có một đại gia đình luôn làm hậu phương vững chắc cho tôi theo đuổi ước mơ của mình và ba con bạn thân từ hồi cấp 3 đang ở chung nhà trọ... và...
- Nyny!
Đấy là một nửa trái tim tôi: Khang Hoàng. Mỗi khi hai đứa đi chơi anh lại thủ thỉ rằng: anh thích gọi tôi như thế! Anh yêu cái tên ngọt ngào ấy như yêu chính em vậy! Thật sến sẩm, đúng là dân khoa Điện Ảnh có khác. Tôi cũng đến sởn da gà lên mất. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn mơ đến cái con người đáng ghét ấy, vẫn cứ đắm chìm trong sự ấm áp khi bên anh. Ôi dài dòng quá, thật ra anh hơn tôi 2 tuổi, học khoa điện ảnh Hà Nội. Chúng tôi yêu nhau được 4 năm từ khi tôi còn học cấp ba. Anh đam mê chơi nhạc điện tử đến vậy mà cuối cùng lại đi theo nghiệp diễn. Thật là lạ!
Sau mỗi giờ học tôi lại theo anh đến một quán caffe nhỏ - nơi mà có những người bạn của anh trong ban nhạc ấy. Anh là một tay trống điện xuất sắc. Người tôi yêu thật là tuyệt vời, phải không?- Hey, đợi em xíu - tôi tạm biệt mấy bạn cùng lớp rồi đi ra chiếc xe phân khối nơi anh đã đợi. Như thường lệ anh xoa đầu tôi rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Hôm nay thế nào hả bé yêu.
- Cũng chỉ vậy thôi. Toàn những mẩu tin cũ rích, chán ngán! -Tôi phụng phịu, ngúng nguẩy không thôi.
Anh chỉ cười đội mũ bảo hiểm cho tôi rồi lên xe. Tôi vòng tay ra trước ôm anh, dựa đầu vào tấm lưng to lớn ấy tôi lại thấy mình nhỏ bé. Tôi dụi đầu vào lưng anh khẽ thì thào:- Hôm nay em rất mệt, anh à - tôi biết là anh không thể nghe thấy và tôi cũng chẳng muốn anh nghe vì anh sẽ lo lắng bao nhiêu. Tôi thương anh lắm! Anh dừng xe trước quán cafe như thường ngày, tôi giả bộ khép hờ mi lại như đã ngủ từ lâu. Tôi cảm nhận được sự tự do của những lọn tóc đang bay bay. Anh tháo mũ rồi đỡ tôi dựa vào vai anh. Anh vuốt tóc tôi thật dịu dàng, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán.- Nyny à, dù em có thích viết về những mẩu tin mạo hiểm nhưng nhất định em phải biết tự bảo vệ mình nhé! Dù cho em có không còn cần anh chở che, không còn yêu anh như trước thì anh trước sau vẫn đi theo bảo vệ em.Đấy, cứ hỏi làm sao mà tôi cứ yêu anh ngày một nhiều hơn như vậy chứ.Cứ mỗi ngày trôi qua là tình yêu trong tôi lại lớn hơn một chút. Tôi có một cuốn nhật kí cho anh và cho tôi. Cứ sau mỗi tấm ảnh chung của chúng tôi lại là những dòng yêu thương, tâm sự mà ngoài đời ít khi anh mới nghe được.~~~~~~ ~~~~~ ~~~~ ~~~~~~Trong một lần đi xem anh casting một bộ phim trẻ, tôi vô tình phát hiện ra một khu phố cũ và quan trọng là họ đang buôn bán và giết chó, mèo dưới danh nghĩa một quán tạp hóa cỡ đại. Tôi đang cầm chặt máy ảnh trong tay đây, tôi muốn vạch trần bọn họ, một lũ người xấu xa không hơn không kém. Tôi quay lại nhìn anh đang say mê đọc kịch bản, nụ cười anh nở trên môi rất rõ ràng. Mím môi, tự thầm thì rằng sẽ quay về ngay, tôi kéo mũ áo đội lên đầu. May là đang mùa đông nên tôi có thể dễ dàng che được chiếc máy ảnh sau khăn choàng. Tôi cài chế độ và lắp những thiết bị cần thiết vào. Tôi nhanh tay gọi điện báo cho chính quyền rồi lẻn vào con phố. Không một chút run rẩy tôi tiến vào trong quán mua một chai nước và cố nghe ngóng điều gì. Bỗng một nhóm đàn ông tiến vào, lần đầu tiên đã tạo ấn tượng không tốt, một trong số họ đứng lên trước và nói với bà chủ: Này 8 người, mimi meomeo.Ngay lập tức chủ quán thay đổi thái độ. Bà ta chìa ra một chiếc chìa khóa nhỏ, nhìn ngó xung quanh khi chắc chắn đã an toàn sau đó dẫn nhóm người tiến vào phía trong. Đâu đã dễ như vậy, tôi đã nhìn thấy hết cuộc dao dịch qua chiếc gương để bàn tôi mang theo. Nhiều lúc như vậy mới cảm nhận được sự tuyệt vời khi làm con gái. Sau khi chắc chắn là đã ghi âm và chụp hình được cuộc giao dịch đầy tội lỗi, tôi đi theo 1 gã đàn ông đã khá say xỉn đi vào bên trong. Đúng là nhìn tận mắt mới kinh ngạc về cái quy mô hùng tráng của âm mưu xấu xa. Chúng còn tỉ mỉ đến nỗi thu hết những loại điện thoại hay tất cả những gì có thể đe dọa đến tổ chức xấu xa này...May là tôi không phải tay mơ trong nghề. Nhờ ơn hay xem phim và đọc truyện hành động giờ có thể áp dụng ra đời thực thế này thật quá tuyệt đi. Ngoài chiếc điện thoại tôi nộp ngoài kia tôi vẫn còn một chiếc trong túi đồng hồ, máy ghi âm đeo bên tai và máy ảnh chính là thiết bị tối tân nhất tôi đã phải mất mấy tháng làm thêm mua được. Đó chính là chiếc nơ trên kính nobita tôi đeo trên mắt. Chỉ cần chớp mắt khoảng 3s hình ảnh sẽ được thu lại. Càng tiến vào trong tôi càng thấy ghê tởm về hành động của họ, không bằng cầm thú. Tôi cố ném căm hận lư