
Tác giả: Mãn Thiên Hoa Vũ
Ngày cập nhật: 22:54 20/12/2015
Lượt xem: 134160
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/160 lượt.
ác ngó lơ như thế coi bộ cũng hơi… quê.
“Không muốn chết thì biến đi.”
Thu gằng giọng, ánh mắt rực lửa như muốn thiêu cháy hắn ta.
“Gì cơ?”
“Này này…” Một bàn tay nhỏ nhắn giật giật vạt áo hắn, cô bạn tóc ngắn bàn trên thì thầm vào tai hắn “Con bé đó ghê lắm, đừng đụng vào nó.”
“Không hiểu?”
“Nó… từng - giết - người.” Cô bạn hạ giọng nói nhỏ hơn, khẽ liếc nhìn Thu bằng ánh mắt lạnh lẽo. “Nó… đã giết em gái nó !”
“Gì cơ?” Hắn hoảng hốt nhảy dựng lên, cô bạn bàn trên có vẻ hài lòng với thái độ của hắn, liền nhanh nhảu cầm chiếc cặp của hắn từ bàn Thu lên bàn mình. Mỉm cười với hắn, cô bạn hất tóc làm dáng, ra bộ đáng yêu
“Tuệ có thể ngồi cùng mình.”
“Ơ… ừ” Hắn ậm ừ với cô bạn bàn trên, nhưng mắt không ngừng nhìn về cô gái ngồi cuối lớp, mái tóc rủ xuống che gần hết gương mặt, những trang giấy nhòe chữ vì nước mắt, đôi bàn tay đặt trên bàn đầy vết sẹo chằng chịt.
Một cô gái kì lạ.
Từng - giết - người ?
……
…
Tuệ có vẻ thu hút học sinh trong trường, hắn nhanh chóng nổi lên nhờ gương mặt dễ thương và cái mác “con lai” giữa Anh – Việt.
Và hắn cũng khác với những thằng con trai khác.
Hắn không phải kẻ thích một ai, và dễ dàng tin vào những lời đồn thổi.
Hắn thích Thu.
Ngày nào cũng lẽo đẽo chạy theo Thu, dần dần vị trí của hắn từ được yêu quý cũng rớt xuống thành kẻ bị đánh, bị đuổi, bị ném rác vào người. Khi đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, hắn càng thấy thương Thu và yêu quý con người mạnh mẽ của Thu hơn. Cho dù Thu có lạnh lùng hắt hủi hắn đi, nhưng hắn vẫn kiên trì theo Thu với một hi vọng rằng một ngày nào đó Thu sẽ nở nụ cười với hắn.
……
…
Bốp !
Những chiếc chai nhựa, những cục giấy vo tròn thi nhau ném về phía Thu, Tuệ nhanh chóng đỡ lấy, ôm Thu vào lòng, gồng mình lên đỡ những chiếc gậy, những cú đấm, cú đá mạnh đến thấu xương. Hắn đâu có đáng bị đối xử như thế này? Nhưng hắn không thể bỏ mặc, thờ ơ với những gì xảy ra với Thu được.
Tại sao Thu vẫn cố tình không chịu hiểu ?
Hắn kéo Thu chạy đi thật xa, cho đến khi đôi chân mỏi đến mức không thể chạy nổi nữa, cả hai ngã ngào xuống vạt cỏ dại cứng keo.
Màn mưa bụi bay lất phất trong không gian, mang theo hương hoa Bụi đường bay đi thật xa. Cả hai nằm im, hai con người, hai tâm trạng và cùng một hoàng cảnh. Nhìn đám mưa bụi giăng khắp trời, Thu có cảm giác tê tái trong lòng, nhưng cũng thật an toàn khi ở gần một ai đó.
Hắn ta nhìn Thu, giường như có thể thấu hiểu được tâm trạng Thu.
“Cậu biết hoa Bụi đường có ý nghĩa gì không?”
“Bỏ tay ra.”
“Hoa Bụi đường tượng trưng cho sự thờ ơ và lạnh nhạt.”
Hắn buông tay Thu ra, đôi mắt một mí chăm chú nhìn vào cánh hoa trắng mềm mỏng trên nền cỏ xanh úa.
“Loài hoa này chỉ thích thời tiết khắc nghiệt, thật khác biệt, và cũng thật… giống cậu!”
“Đừng nói nữa…” Giọng Thu càng lúc càng nhỏ hơn bên tai hắn, Thu định đứng dậy nhưng bị hắn kéo ngã xuống.
“Chẳng lẽ, những gì tớ làm cho cậu vẫn chưa đủ để cảm hoá được cậu, cậu thấy tớ như vậy mà vẫn bỏ mặc?”
Ánh mắt hắn lộ rõ tia xót xa, hắn đã vì Thu làm tất cả, nhưng đối với Thu hình như hắn chẳng là gì.
“Đấy là cậu tự nguyện.”
Thu ngửa mặt lên trời, bầu trời đen đặc u ám, những đám mây xám lơ đễnh nặng nề, và cả màn mưa bụi ẩm ướt này nữa… Chẳng có gì trong trẻo cả, tất cả đều tăm tối như con người Thu, như đôi tay tội lỗi của Thu…
Tuệ một tay chống xuống đất, một tay cài bông hoa Bụi đường lên tóc Thu, khóe miệng hắn nở nụ cười nhàn nhạt: “Xinh thật.”
“Tôi sẽ làm bông hoa này xấu xí theo tôi đấy.” Thu đưa tay gỡ xuống, nhưng hắn ngăn lại, vuốt nhẹ bông hoa trên tóc Thu, ánh mắt hắn lúc này thật khó diễn tả, chúng làm lồng ngực Thu nặng như đeo đá, ngột ngạt và khó chịu.
“Không, hoa Bụi đường chỉ đẹp hơn khi được cài lên mái tóc cậu thôi, hiểu không?"
“Xin cậu...đừng nói nữa, tôi không xứng để cậu quan tâm, hãy trở về thời điểm ban đầu, xem như tôi và cậu không quen biết.”
“Không...tớ không cần nhiều bạn, chỉ cần một người bạn là cậu thôi. Làm bạn với những con người ngoài kia, chỉ biết cười, biết giày vò lên những đau khổ, tội lỗi của người khác,… Sao Tớ phải cố gắng hòa nhập vào họ chứ?”
Hắn hằn học nhìn Thu.
“Nhưng… ” Thu cắn chặt môi rồi bật khóc, đôi tay bé nhỏ chẳng lau hết những giọt nước đang rơi. Nước mắt Thu đã rơi rất nhiều, suốt 5 năm qua không ngày nào gương mặt này không nhạt nhoà nước mắt, nhiều như vậy nhưng chẳng thể rửa trôi đi quá khứ, rửa trôi đi cái tội lỗi ấy. Những tiếng mắng chửi, tiếng bêu rếu, thậm chí những đòn đánh đập của người đời dành cho Thu có là gì so với cuộc đời ít ỏi của em gái Thu? Phụ huynh các lớp thi nhau nộp đơn đề nghị xin nhà trường đuổi học Thu, bạn bè thì quay lưng với Thu, thậm chí còn sợ Thu đến nỗi không dám lại gần, ngay đến gia đình… mặc dù ba