
Tác giả: Liên Liên
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 134452
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/452 lượt.
cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Rất tốt! Năng lực học tập của con rất tốt!” Liếc thấy Phúc thẩm đứng ở cửa gương mặt tái nhợt,Bách Lý Tuấn làm như không thấy. Hắn ung dung để cho Thiên Dạ phục vụ.
“Đây là dạng gì?” Muốn độc chiếm toàn bộ người đàn ông này,cô chính là liều chết lấy lòng người yêu của cô,ra sức mút. . . . . . Khi hắn tràn đầy áp chế,cô thế nhưng cảm thấy vô cùng thoải mái. . . . . . cô hoài nghi phải chăng có khuynh hướng ngược đãi cuồng. . . . . .
Nhưng cô chính là khắc chế không được phản ứng của mình!
“Đi ra ngoài!” Chớp mắt hỏi, một cổ chất lỏng nóng ướt bắn ra,thân thể Bách Lý Tuấn mới hơi mềm xuống.
Dáng vẻ Thiên Dạ thoạt nhìn rất nhếch nhát.
Bách Lý Tuấn đùa cợt vuốt ve gương mặt cô, “Con thích làm chuyện này?”
“Không. . . . . .” Thiên Dạ liều mạng lắc đầu.
“Vậy thì con thích lấy lòng đàn ông bên cạnh con? Ta thấy con rất chủ động . . . . . .”
Thiên Dạ cúi đầu, không cách nào ức chế nước mắt tràn đầy vành mắt. Một cổ cảm thấy thẹn làm cho cả người cô run rẩy không dứt, nhưng đồng thời cô cũng cảm thụ một cổ vui vẻ từ bụng dưới không giải thích được bay lên,cô không đến tột cùng vì sao. . . . . .
Cô chỉ có thể nắm chặc đầu gối Bách Lý Tuấn.
Nâng cằm Thiên Dạ lên cao,Bách Lý Tuấn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lông mày, đôi môi, thuận thế đẩy áo trên người cô ra,để cho thân thể tuyết trắng hiện ra trước mặt mình.
Tay phải nhẹ nhàng xẹt qua nàng xương quai xanh, tại trong đó lưu luyến không đi.
“A. . . . . .” Cô phát ra tiếng nói run rẩy.
Hai tay hắn đang cầm hai vú tuyết trắng của cô ,dùng sức hút làm cho nụ hoa ướt át sưng lên, nhô cao.
“Ở chỗ này. . . . . .tốt sao. . . . . .” Khẩu khí Thiên Dạ đã không có không được tự nhiên như trước.
Trên mặt Bách Lý Tuấn hiện lên nụ cười đắc ý,ôm lấy Thiên Dạ để cho cô giạng chân ở trên người mình, “Dĩ nhiên tốt! Nơi này vị trí không tệ.”
Bốn phương thông suốt, người giúp việc Bách Lý gia đại khái cũng thấy được? Có cái gì không tốt?
“Ơ!”
Cô nhắm lại hai mắt, để xuống một trái tim treo ở giữa không trung, bắt đầu xấu hổ trúc trắc tiếp nhận Bách Lý Tuấn bừa bãi kích tình. . . . . .
Tách hai chân Thiên Dạ ra,để cho chân cô gác ở trên vai mình,nữa hoàn hông của hắn.
Nơi tư mật khẩn mật nhất tiếp xúc!
“A. . . . . .” Không chịu nổi hắn liên tục chạy nước rút, Thiên Dạ lên tiếng thét,nhưng Bách Lý Tuấn tựa hồ không có nghe thấy, không ngừng để cho bản năng dẫn hắn đi dong ruỗi phía trước,ra vào huyệt của cô.
Cường lực khoái cảm cơ hồ khiến hắn quên lãng thanh âm phiền nhiễu thế gian, cuồng dã luật động đã là tất cả tiếng nói,da thịt của bọn họ dần nóng lên. . . . . .
Đang tâm thần nhộn nhạo,Bách Lý Tuấn ở trong cơ thể cô phóng ra mầm móng của mình cùng ái dịch của cô giao hòa.
“Phải biết điều một chút nghe lời của ta, ” Lúc cô thần hồn điên đảo , hắn khẽ cắn vành tai cô, “Không thể quên mất lời hứa.”
“Con biết. . . . . .” Cắn chặc đôi môi,Thiên Dạ gật đầu.
Cô tuyệt đối sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn của mình, cho đến thiên địa hủy diệt,tình yêu đối với hắn tuyệt đối sẽ không biến mất. . . . . cô thề.
Ngày trước chúng ta từng chiêm bao thấy chúng ta là người dưng,
Khi chúng ta khi tỉnh lại lại phát hiện chúng ta thương yêu lẫn nhau.
【 Thái Qua Nhĩ · Phiêu điểu tập 】
Gió tây nhẹ nhàng lay động.
Mùa thu sau giờ ngọ, khí trời còn chưa hoàn toàn tan hết,Thiên Dạ lười biếng ngồi ở bên cửa sổ,hưởng thụ an nhàn khó được .
“Khụ!” Một tiếng ho khan cắt đứt suy tưởng của Thiên Dạ, vung lên chân mày,cô đồng thời nhìn thấy Dật bá và Phúc thẩm đồng thời đứng ở bên cạnh cô.
“Có chuyện gì ạ?” Thiên Dạ lúng túng đứng dậy.
“Không,cháu ngồi đó là được.” Hai vợ chồng cũng lúng túng nhìn cô, không biết nên mở miệng với cô thế nào.
“Cháu đi pha cà phê!”
“Không cần! Chúng ta chẳng qua có chuyện cần nói. . . . . .” Dật bá nhã nhặn từ chối.
“Không sao,để cháu đi pha. Lại không tốn bao nhiêu thời gian.” Cô cảm giác trong không khí có chút lúng túng đàng phải đứng dậy trốn tránh.
Thấy ông lão qua một lúc vẫn không nói lời nào,Phúc thẩm nhíu lại lông mày, gọi Thiên Dạ lại, “Cháu không cần bận rộn, chúng ta muốn uống sẽ tự pha, nếu như cháu còn cảm ơn năm đó là lão này kiên trì muốn đem con mang về thì con hiện tại chỉ cần ngồi nghe chúng ta nói chuyện là được.”
“Cháu?” Kinh ngạc xoay người, Thiên Dạ không giải thích được nhìn hai người.
Chuyện bần cùng ngày trước rõ mồn một trước mắt, tại sao đột nhiên nhắc tới?Cô không dám quên mất. . . . . . trái tim Thiên Dạ dồn dập nhảy lên.
“Tất cả mọi người ngồi xuống.” Khẩu khí Phúc thẩm cứng ngắc nói.
Nhìn vẻ mặt vô tội của Thiên Dạ trong lòng Phúc thẩm liền có một mồi lửa! Chính là dáng vẻ như thế này làm mấy người đàn ông muốn ăn , đừng nói là Tuấn thiếu gia thích nha đầu này, ngay cả ông lão bên cạnh bà cũng thích cô, Bách Lý gia đối với cô ân trọng như núi, kết quả cô lại làm ra chuyện câu dẫn bố nuôi không biết xấu hổ này! Lão gia tử ở Thụy Sĩ nếu b