
Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341004
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1004 lượt.
mà thôi!!!
Chợt, hắn cười nhẹ.
Nhưng đây cũng không phải là điểm đáng yêu nhất ở nàng sao!?
Vì thế, hắn duỗi tay đẩy đẩy nàng, cặp mắt nàng đang dõi theo hắn đột nhiên tĩnh lặng lại, hắn dường như không có việc gì thu mắt lại nhìn trở vào trang sách.
“Không có việc gì!!!”
Sau đó, hắn lại tiếp tục đọc sách, nàng lại ôm rổ may đến phía trước cửa sổ tiếp tục may vá.
Về sau, hắn vẫn cứ tiếp tục nói chuyện cho nàng nghe! Lời nói của mẫu thân không thể nào không nghe, nhưng nếu nàng không muốn nghe lời hắn nói, hắn cũng sẽ không tiếp tục nói tiếp. Ngày mai, lại đổi một cái đề tài khác để nói với nàng!!!
Khách khách! Xoay người, tiếp tục ngủ. Khách khách! Khách khách! Lại xoay người, tiếp tục ngủ. khách khách! Khách khách! Khách khách…
Đột nhiên trợn mắt, tưởng là tiếng động ở trong mộng lại càng rõ ràng truyền vào trong tai, Mộ Dung Vũ Đoạn không khỏi hồ nghi ngồi dậy xem.
Sáng sớm mỗi ngày sau ngày cưới, mơ mơ màng màng trong lúc ngủ mơ, hắn đều nghe thấy loại âm thanh thần bí này. Những ngày trước hắn cũng mơ màng nghe thấy âm thanh này nhưng trước khi hắn tỉnh dậy liền đều biến mất nên hắn cứ ngỡ là trong mộng. Nhưng sáng nay cái âm thanh này cứ liên tục không ngừng chui vào tai hắn, chui vào đầu hắn, hắn thấy hắn không tỉnh táo lại là không được.
Đó thực sự là âm thanh gì?
Vén màn giường lên, hắn ra bên ngoài xem, liếc mắt một cái liền thấy thê tử của hắn đang ngồi ở bàn trang điểm, thực bình thường, sau đó… Hắn trợn tròn mắt! Thê tử của hắn đang cắt tóc! Nàng rốt cục cảm thấy không thể chịu đựng được cuộc sống vất vả như vậy, nên quyết định cắt tóc xuất gia làm ni cô sao? Không, không đúng! Nàng đang chải đầu… cũng không đúng, nàng đang lúc chải đầu, lại cắt tóc…
Nàng… đến tột cùng là đang làm gì?
Kinh ngạc quan sát một lúc sau, hoang mang trong lòng hắn dần trôi đi, ý cười dần nổi lên trong đáy mắt, hắn chậm rãi khoanh chân ngồi thẳng, ung dung chăm chú nhìn thê tử đang bận rộn không thôi.
Chải chải chải… chải không nổi nữa, mắt khẽ nhìn xem… rối, sau lại cầm kéo, khách khách một tiếng cắt đi, lại tiếp tục chải chải chải… lại chải không nổi nữa, lại quay mắt xem… lại rối, lại cầm kéo đến, khách khách một tiếng cắt đi, sau đó tiếp tục chải chải chải…
A! Trời ạ, ngay cả nơi đó cũng dám cắt!
Mộ Dung Vũ Đoạn không tiếng động rên rỉ, thấy vô cùng thê thảm không dám nhìn nữa, đã nói tóc nàng thực dễ dàng rối, nàng lại vì cái gì không búi tóc lên đâu?
Chẳng lẽ là…
Một khắc sau, thê tử rốt cục đã “xử lý” xong một đầu tóc đen dài, tiện tay bỏ vào bàn trang điểm liền đi ra ngoài.
Chậm rãi nhìn, Mộ Dung Vũ Đoạn xuống giường đi đến bàn trang điểm, cúi đầu chăm chú nhìn lọn tóc đen, bất đắc dĩ lắc đầu, lục tục đứng lên, cẩn thận xếp lại thành một lọn gọn gàng, tìm một cái khăn lụa gói lại, đem bỏ vào ngăn tủ ngay thư án. Suy nghĩ sâu xa một chút sau, hắn mặc quần áo thê tử đã giúp hắn chuẩn bị, cũng đi ra khỏi phòng.
“Nương!”
“Dọa chết người!” Đỗ Cầm Nương vừa mở cửa phòng ra đã bị nhi tử chờ sẳn ở trước cửa phòng làm cho giật mình, kinh ngạc vỗ ngực mãnh liệt “Thằng bé này, hôm nay sao lại sớm như vậy đứng đây, còn ở đây dọa nương!”
“Thực xin lỗi nương, con…” Mộ Dung Vũ Đoạn thấp giọng nói “Là có chút việc cần nương hỗ trợ!”
“Gấp cái gì?”
“Ưm, là muốn nhờ nương…”
Hai tháng sau, Mộ Dung Vũ Đoạn rốt cục cũng kiếm được đủ tiền, cố ý không nói cho thê tử đi vào trong thành chọn một ít đồ trang sức, sau đó trong ngày thất tịch hôm đó, thời điểm nàng rời giường, hắn cũng rời giường theo nàng, lúc nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, đang định lấy lược chải, hắn trước một bước cầm lấy lược.
“Ta chải tóc cho nàng!” Tuy rằng động tác hơi ngốc, cũng có chút lóng ngóng tay chân, nhưng hắn lại thực ôn nhu, rất kiên nhẫn giúp nàng chải mái tóc đen dài! Không hề đụng tới kéo, còn vấn tóc lên cho nàng! Hắn nhờ nương dạy riêng cho hắn, sau đó “Thuận tay” đem tiền mua về một cây trâm ngọc để búi tóc cho nàng, sau lui về phía sau nhìn “Xong rồi!”
Nhìn chính mình ở trong gương một lúc lâu, nàng đứng dậy, rời khỏi phòng ra ngoài!
Nàng không có chút phản ứng nào đáp lại, nhưng hai gò má lại nhiễm một tầng mây đỏ hồng, liền bởi vì đôi má đỏ hồng, bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày sáng sớm giúp nàng vấn tóc cài trâm trở thành thói quen của Mộ Dung Vũ Đoạn.
Tựa như mỗi đêm về phòng sau khi dùng xong bửa tối, hắn luôn trước thử nói chút tâm sự phiền não cho nàng nghe, nếu nàng muốn nghe hắn sẽ tiếp tục nói cho nàng nghe, nếu nàng không muốn nghe, hắn liền lại im lặng nhìn sách của hắn, nàng lại làm công việc của nàng. Cũng giống như trước khi đi vào giấc ngủ, hắn nhất định sẽ vòng cánh tay quanh eo nàng, để cho lưng nàng dán sát vào lồng ngực hắn sau đó mới bắt đầu đi vào giấc ngủ.
Động tác lơ đãng, nhưng dần dần dưỡng thành thói quen.
Trừ lần đó ra, giữa phu thê bọn họ thực sự là bình thản, thật sự rất bình thản rất bình thản, bình thản đến mức ngay cả tương kính như tân cũng đều chưa nói tới, tựa như lời của người ta, đạm như nước, một chút hương vị đ