
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341011
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1011 lượt.
ều không có.
Kỳ thực như vậy cũng không trách được bọn họ, một người lạnh lùng thản nhiên, một người trời sinh hướng nội, một người câm điếc, một kẻ trầm mặc ít lời, tóm lại một người lạnh nhạt, một người buồn tẻ, hai kẻ đều không ấm áp mà như một chén nước lạnh, không có nửa điểm nóng bỏng, lại làm sao có thể thiêu đốt được! Nhưng mà lửa cũng không nhất thiết là phải hừng hực thiêu đốt, đôi khi thiêu đốt lại không nhìn thấy được, luôn ở trong lúc không để ý, làm tất cả đều biến thành tro tàn thì ngươi mới biết được đó đều là đang vụng trộm thiêu đốt…
——— ————-
Chú giải:
[1'>“Oanh oanh liệt liệt” là tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi
Mỗi ngày lặng lẽ trôi qua, bất tri bất giác đông chí đã qua đi, ngày mồng tám tháng chạp sắp đến. Trong lúc này, thay đổi lớn nhất là kinh doanh của quán cơm càng lúc càng tốt lên, so với buôn bán cá thì lợi nhuận tốt hơn nhiều. Mua bán tốt hơn khiến mọi người phải luôn tay luôn chân, bởi vì không chỉ có du khách qua đường đến dùng bữa, mà mọi người ở trong thành cũng đi đến để dùng bữa, chỉ cần thu tiền khách cho thêm cũng khiến cho mọi người mặt mày hớn hở.
Trù nghệ (Tài nấu nướng) của Mặc Nghiễn Tâm quả thực so với đầu bếp của cung đình chỉ có hơn không kém, đáng sợ nhất là tất cả các món đặc sản ở các vùng khác như Tứ Xuyên, Tô Châu, Quảng Đông, Quảng Tây, An Huy, Chiết Giang hay Phúc Kiến. Từ cách nấu nướng, mùi vị đến kĩ thuật lửa củi nàng đều rành mạch. Ngay cả món điểm tâm sáng là món rau trộn của nàng cũng thật khác biệt. Ngay cả những món ăn đặc sản ở những địa phương hẻo lánh nàng cũng có thể làm ra được hơn nữa khẩu vị thật đúng chuẩn, chứ không phải tùy tiện nấu bừa đem ra để đối phó người khác.
Bởi vậy, Mộ Dung Vấn Thiên quyết định chỉ dong thuyền ra khơi nữa ngày! Cá tôm bắt được toàn bộ cung cấp cho quán cơm, trước buổi trưa liền gấp gáp trở về, trực tiếp đến quán cơm hỗ trợ…
“Mọi người rốt cục đã trở lại, mau! Mau! Mau! Mau đến giúp đón tiếp khách một chút!”
“Sao? Chúng ta hình như vẫn chưa chuẩn bị xong, khách hàng đã đến rồi sao?”
Mặc Nghiễn Tâm lại gật đầu, tiếp nhận tôm đã bóc vỏ bắt đầu chiên cơm, nhưng mà cơm vừa mới làm xong, Đỗ Khiếu Phong liền gọi với vào.
“Dương Châu, năm vị!” Ý là, khách muốn ăn món ăn của Dương Châu, đồ ăn cho năm người, về phần nguyên liệu, từ phòng bếp quyết định không ngoài cá bạc, cá trắng, tôm trắng, cua của Thái Hồ.
Yên lặng nhìn, Mặc Nghiễn Tâm đem cơm đã làm xong để qua một bên, bắt đầu xào rau, chợt dĩa cơm đã được làm xong được Mộ Dung Vũ Đoạn bưng đến, một miếng lại một miếng, thật cẩn thận đút cho Mặc Nghiễn Tâm. Thấy thế, Mộ Dung Vấn Thiên cùng Đỗ Cầm Nương cùng hiểu ý cười, Mộ Dung Tuyết hâm mộ lắc đầu thở dài.
“Tốt, Tốt lắm!”
“Sao thế? Nha đầu con cũng muốn gả đi sao?” Đỗ Cầm Nương trêu chọc nói.
“Mới không phải nha, con là cảm thấy hiện tại rất vui vẻ thôi!” Mộ Dung Tuyết gắt giọng “Trước kia mặc kệ chúng ta vất vả bao nhiêu, bá mẫu đều không hài lòng, nhưng hiện tại, bá mẫu đã dọn đi, lại có thêm đại tẩu, tuy rằng vẫn bận rộn như vậy nhưng con làm việc thật vui vẻ, thật sự!!!”
“Mỗi một ngày trước kia, quả thực rất khó qua!” Đỗ Cầm Nương đồng tình gật đầu “Nhưng hiện tại…” Bà yêu thích cùng thương tiếc liếc mắt về phía Mặc Nghiễn Tâm “Nương cảm thấy, cảm thấy Mặc Nghiễn Tâm chính là phúc tinh của nhà chúng ta, từ lúc con bé gả đến nhà chúng ta, tình hình gia đình chúng ta càng lúc càng tốt, thực sự giống như là khổ tận cam lai!!!”
“Đúng vậy! Hiện tại chúng ta chẳng những không còn cần phải nghỉ đủ mọi cách để thoã mãn đủ mọi loại yêu cầu xa vời của bá mẫu, kiếm tiền cũng nhiều hơn so với trước kia nha!” Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ nói “Ít nhất là gấp đôi nha!”
“Không, gấp ba.” Đỗ Cầm Nương cười nói. “Thêm một đợt khách nữa thì sẽ còn nhiều hơn!”
“Oa!” Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong cùng nhau kêu lên “Chúng ta phát tài rồi!”
“Thêm vài ngày nữa là ngày mồng tám tháng chạp, ta nghỉ năm nay chúng ta có thể nghỉ ngơi trước, quét tước phòng ở, mua đồ tết để chuẩn bị mừng năm mới!” Mộ Dung Vấn Thiên suy tư nói “Ừ, còn có thể mua thêm vài bộ đồ mới!”
Đã mười mấy năm nay, bọn họ vẫn chưa cảm nhận được cảm giác mặc quần áo mới!
“Ngày mồng tám tháng chạp đã bắt đầu nghỉ ngơi rồi sao?” Mộ Dung Tuyết cùng Huynh đệ Đỗ Khiếu Phong tràn đầy hy vọng, trông mong nhìn về phía Mộ Dung Vấn Thiên “Phải không? Phải không?”
Mộ Dung Vấn Thiên bất giác mỉm cười “Được rồi, ngày mồng tám tháng chạp sẽ bắt đầu nghỉ ngơi”
Mộ Dung Tuyết nhất thời hưng phấn quay lại “Nương à, người có nghe thấy không? Ngày mồng tám tháng chạp là có thể bắt đầu nghỉ ngơi nha!”
“Đúng vậy, thật tốt phải không ?” Đỗ Cầm Nương thoã mãn nói. Bọn họ không tham, có thể an ổn qua ngày thì đó chính là phúc.
Thời gian bận rộn nháy mắt đã trôi qua, đã đến giờ thân, tuy rằng vẫn còn có khách nhưng bọn họ không thể không dọn quán, bởi vì nguyên liệu nấu ăn đều đã hết.
“Trước kia quá giờ ngọ đã không còn khách nào, hiện tại giống như nếu chúng ta không