
Tác giả: Cổ Linh
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341017
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1017 lượt.
n của hắn ta không được xen vào, còn tuyên bố hắn sẽ làm Mộ Dung thế gia một lần nữa trở thành danh môn thế gia trên giang hồ, hắn…” Hai mắt đảo quanh trái phải, bắt đầu muốn tìm cái gì để trút hết giận, nhưng là nhìn tới nhìn lui chỉ thấy có một “Phương tiện” duy nhất đứng trước mặt ông là thê tử của ông…
Quên đi!
“Hắn căn bản luôn có ý nghĩ kỳ lạ!”
“Vậy đại tẩu nói như thế nào?” Đỗ Cầm Nương nhíu mày lại hỏi
“Đại tẩu, bà ấy…” Mộ Dung Vấn Thiên thiếu chút nữa lại rống lên, dừng lại, hít sâu vào mấy hơi thở, miễn cưỡng kìm chế to giọng “Đưa ra bằng chứng ở riêng, muốn ta mặc kệ chuyện nhà của bà ấy!”
Đỗ Cầm Nương trầm mặc trong chốc lát, thở dài.
“Vậy chàng cũng đừng xen vào chuyện nhà của bà ấy nữa đi!”
“Nhưng…”
“Chàng cũng không quản được mà!”
“Nhưng…”
“Cha, con biết là người đang lo lắng chuyện gì, nhưng…” Mộ Dung Vũ Đoạn lẳng lặng nói vào “Cha cũng biết rất rõ ràng, chuyện liên quan đến bá mẫu, chúng ta cũng không có biện pháp!”
Mộ Dung Vấn Thiên im lặng một lúc lâu, sau đó thở dài thực mạnh “Chuyện xảy ra, nhất định sẽ gặp chuyện không may!”
“Con biết, nhưng chúng ta cũng chỉ có thể chờ gặp chuyện không may, nếu không…” Mộ Dung Vũ Đoạn cười khổ “Chẳng lẽ cha có thể dùng võ lực cưỡng ép bá mẫu làm theo ý mình sao?”
“Cha…” Một chữ mà thôi, Mộ Dung Vấn Thiên im lặng, bởi vì con trai ông nói rất đúng.
“Ôi, thực sự là…Cứ bình yên sống qua ngày như vậy không phải tốt hơn sao? Đỗ Cầm Nương lắc đầu thở dài “Cưỡng cầu danh lợi thì có ý nghĩa gì đâu?”
“Nương!” Mộ Dung Vũ Đoạn lắc đầu, ý bảo mẹ đừng nói thêm nữa, sau đó hai mắt nhìn hướng về cha hắn.
Đỗ Cầm Nương hiểu ý, “Được, được rồi!” Kiên quyết kéo trượng phu lại ấn ngồi xuống ghế “Ăn cơm đi!”
Từ lúc Mộ Dung Vấn Thiên trở về, Mặc Nghiễn Tâm mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm chính mình, cho đến lúc này, nàng mới lặng lẽ ngước đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo nhìn Mộ Dung Vấn Thiên, lại liếc mắt nhìn trượng phu ở bên cạnh, sau đó mới cùng mọi người cùng nhau ăn cơm.
Hàn ý thấm lạnh, gió đêm lạnh run, mùa đông Tô Châu, vẫn lạnh giống như trước.
Tuy rằng trong lòng đang bối rối, nhưng trong lễ mừng năm mới năm đó bọn họ vẫn tạm thời gác lại phiền não, tận lực làm cho chính mình vui vẻ, Nguyên Tiêu cả nhà kéo nhau vào thành xem náo nhiệt, vui vẻ hạnh phúc vượt qua một năm. Năm sau, việc kinh doanh của quán ăn lại càng thịnh vượng, bởi vì Mặc Nghiễn Tâm dùng bí quyết nấu nên món kho cùng thịt bò hương ngũ vị hương, mùi hương ngọt ngào nồng đậm độc đáo, hương vị thơm ngon vô cùng, ăn nhiều mà không ngán, làm cho người ta cứ ăn một miếng lại một miếng, muốn ngừng mà không được, cảm giác tuyệt vời, chẳng những khách đến cửa đều gọi sẵn hai bàn món kho cùng thịt bò ngũ vị hương, khách mua lấy đem về lại càng ngày càng nhiều, bọn họ căn bản là không thể làm hết việc, đành phải thuê thêm hai tiểu nhị đến giúp đỡ.
Cuối cùng, bọn họ không có thời gian để ra thuyền đánh cá, lập tức tìm người đánh cá khác mua hải sản làm nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày sáng sớm rời giường phải bắt đầu chuẩn bị món kho cùng thịt bò, công việc vô cùng bận rộn.
Trước tết Đoan Ngọ, Mặc Nghiễn Tâm sinh hạ một tiểu oa nhi mập mạp, mọi người lúc này mới hiểu được Mặc Nghiễn Tâm tại sao lại cố ý làm ra món kho cùng thịt bò ngũ vị hương, hiện nay cho dù nàng không ở trong bếp, thì món kho cùng thịt bò ngũ vị hương kia vẫn làm cho cửa hàng làm ăn phát đạt như cũ, còn càng lúc càng thịnh vượng hơn!
Vì thế Đỗ Cầm Nương nhịn không được đắc ý khoe ra.
“Nương đã nói rồi, Mặc Nghiễn Tâm chính là phúc tinh của nhà chúng ta nha!”
“Đừng nhúc nhích!” Sáng sớm, sau khi Mộ Dung Vũ Đoạn vấn tóc lên cho Mặc Nghiễn Tâm xong, Mặc Nghiễn Tâm đang định đứng dậy, bỗng bị gọi lại, vì thế nàng không nhúc nhích để cho Mộ Dung Vũ Đoạn đeo lên cho nàng một đôi hoa tai trân châu.
“Xong rồi!” Mặc Nghiễn Tâm lẳng lặng nhìn bóng mình trong gương, sau một lúc lâu, nàng đứng dậy, rời đi, hai gò má vẫn như cũ ửng lên hai vầng mây hồng say lòng người.
Trên môi Mộ Dung Vũ Đoạn mang theo ý cười, đuổi kịp theo sau.
Ngày hôm đó, là ngày tôn tử đầy tháng, Mộ Dung Vấn Thiên quyết định không làm ăn một ngày, cả nhà nấu lên một bàn ăn phong phú uống rượu vui vẻ chúc mừng một chút.
“Đứa nhỏ này thực sự là xinh đẹp nha!” Mộ Dung Vấn Thiên ôm ấp cháu nội, thấp giọng tán thưởng.
Không hẹn cùng gặp, mọi ánh mắt đang từ Mộ Dung Vũ Đoạn lại chuyển quay đi, chuyển về phía Mặc Nghiễn Tâm. Sau đó nhìn kỹ mặt đứa nhỏ một hồi, lại nhìn về phía Mặc Nghiễn Tâm, biểu đạt ý tứ thực rõ ràng…
Đứa bé xinh đẹp là vì đứa bé giống mẫu thân.
Mộ Dung Vũ Đoạn lơ đễnh lạnh nhạt không để ý, hắn cũng vẫn biết bộ dáng của mình thực sự bình thường, hắn cũng chưa từng để ý đến. Người nhà Mộ Dung gia, không phân biệt nam nữ, từ trước đến nay luôn luôn có một bộ dáng thực bình thường hắn cũng không phải là người duy nhất. Ở Mộ Dung gia, nam nhân có khuôn mặt đẹp mới là trường hợp đặc biệt, thí dụ như Mộ Dung Nguyệt Phong, đó là bởi vì hắn được di truyền sự xinh đẹp như hoa của