Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Tác giả: Thang Vũ Đình

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134776

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/776 lượt.

>…
Joon Ho đau đớn ôm đầu, những ý nghĩ hỗn loạn khiến anh cảm thấy đầu óc như sắp nổ tung. Anh không thể đối diện với tất cả. Anh thấy sợ, rất sợ.
Anh mơ màng nhìn căn nhà gỗ nhỏ quen thuộc. Hình ảnh hai anh em cùng nhau vui đùa khi còn nhỏ như hiện lên trước mắt.
“Anh ơi, anh dừng lại nhìn xem. Cái này em không biết ghép”. Cậu bé Joon Ho bốn tuổi bực tức đẩy mô hình đã ghép được một nửa dưới đất.
Joon Ha đứng bên kia cửa sổ, đối diện với phong cảnh rực rỡ bên ngoài, chuyên tâm chơi đàn. Nghe thấy tiếng phàn nàn của em trai, anh mỉm cười dừng tay lại.
“Cái này nên ghép như thế này…”. Anh ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích cho em trai…

Chẳng phải từ trước tới nay lúc nào anh trai cũng thương mình sao? Nếu không thì anh ấy sẽ không vì mình mà bị xe đâm. Nhớ lại vụ tai nạn ấy, nhớ lại hình ảnh Joon Ha nằm ngã trong vũng máu trước mắt mình… Joon Ho lại đắm chìm trong nỗi ân hận và day dứt không nguôi.
Hiểu Tranh! Anh vốn tưởng rằng cô là thiên thần xinh đẹp cứu vớt anh ra khỏi địa ngục tối tăm và lạnh lẽo. Nhưng… cô lại là bóng tối lớn nhất trong cuộc đời của anh. Nhìn thấy cô, anh lại nhớ đến Joon Ha. Nhìn thấy cô, anh lại cảm thấy nỗi day dứt nặng nề hơn…
Không thể chịu đựng được nỗi đau đớn này nữa, Joon Ho gào thét:
Anh! Em có lỗi với anh…
Hiểu Tranh! Anh có lỗi với em…
Trong căn nhà gỗ nhỏ ấy chỉ còn lại một mình Joon Ho nghẹn ngào trong nước mắt…






Kéo căng cánh buồm ước mơ
* Cung điện vàng rực rỡ.
* Bắt đầu trở nên nhạt nhòa.
* Người bị lạc đường.
* Có thể tìm thấy hướng đi của mình.
Sau bữa tiệc sinh nhật, cô không gặp Joon Ho nữa. Cô vẫn đi học, ăn uống, luyện đàn như bình thường. Cô bình tĩnh đến nỗi dường như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng, nụ cười không còn trên khuôn mặt của cô. Đôi mắt trong sáng cũng trở nên u ám, tăm tối. Dù là lúc luyện đàn, cô cũng thường bất giác dừng lại, ngây người ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ gì…
Anh nhìn dáng vẻ không có sức sống của cô mà không biết rốt cuộc giữa cô và Joon Ho đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, Chul Kang mạnh dạn đến hỏi Da woo. Qua Da Woo anh biết được sự thật kinh hoàng: Người tài trợ của Hiểu Tranh không phải là Joon Ho mà là Joon Ha.
Sao lại có thể như thế được? Đúng là số phận đùa giỡn con người. Chul Kang khẽ thở dài, nhẹ nhàng đi về phía Hiểu Tranh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hiểu Tranh từ từ ngoảnh đầu lại.
“Anh đến rồi ạ?”. Hiểu Tranh mỉm cười. Nụ cười yếu ớt giống như bông cúc dại nhỏ bé run rẩy trong gió đông.
“Em… vẫn ổn chứ?”. Chul Kang nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, ánh mắt hiện lên niềm xót thương và đau đớn không thể kìm nén được.
“Vâng”. Cô cười nhạt, “Em vẫn bình thường”.
Vẫn bình thường sao lại tiều tụy đến thế? Chul Kang buồn rầu nhìn cô.
“Vì sao lại không gặp Joon Ho nữa?”.
Vì sao ư? Cô ngây người một lúc lâu rồi mới nói. “Em không biết”.
Cô thật sự không biết phải đối mặt với Joon Ho như thế nào. Dường như anh ấy cũng vậy. Vì thế mà hai người không gặp nhau nữa.
Chul Kang suy nghĩ một lúc rất lâu rồi mới khẽ nói: “Chuyện ấy… thực ra Joon Ho không có lỗi. Anh nghĩ, chắc chắn bây giờ cậu ấy rất đau khổ. Hiểu Tranh, hai người nên gặp mặt nói chuyện với nhau”.
Hiểu Tranh lắc đầu và nói: “Không đâu”. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng và ân cần của Chul Kang, cô thở dài, khẽ nói ra nỗi bối rối trong lòng mình: “Bây giờ em thấy đầu óc rối bời. Em cứ tưởng rằng Joon Ho là người tài trợ của mình, nhưng… em lại phát hiện mình đã nhầm. Sự thực là người tài trợ của em… lại chết vì Joon Ho. Em… em thực sự không biết phải đối diện với anh ấy như thế nào. Em thậm chí… thậm chí không biết… mình có yêu anh ấy không. Chul Kang… em rất sợ…”. Hiểu Tranh đau đớn nhắm mắt.
Nhìn khuôn mặt hoảng hốt như sắp khóc của Hiểu Tranh, Chul Kang không biết phải làm thế nào.
Không gặp mặt thì làm sao có thể xoa dịu được nỗi đau? Nếu cô ấy không dám đi bước này, vậy thì, hãy để mình giúp cô ấy…
Nhưng hai người không chú ý đến chàng trai đang rơi lệ ngoài cửa. Thì ra tất cả đều là hiểu lầm. Thực sự là dựa dẫm vào anh trai, ngay cả tình yêu cũng phải dựa vào anh ấy mới có được trong phút chốc. Joon Ho tự cười nhạo mình.
Công viên quốc gia Seoul vốn nổi tiếng với lá phong đỏ rực. Nhưng sau hai ngày tuyết rơi, lá phong đã rụng. Công viên đã biến thành thế giới của băng tuyết lạnh lùng và hiu quạnh. Dưới ánh nắng mặt trời, những cành cây đóng băng phát ra ánh sáng nhiều màu chói lọi, rực rỡ và đẹp mắt.
Hiểu Tranh ngồi trên ghế băng ở cổng công viên, chốc chốc lại nhìn đồng hồ. Vì ngại từ chối lời mời ngắm tuyết của Chul Kang quá nhiều lần nên cuối cùng cô đã đến công viên. Nhưng đã quá giờ hẹn rồi mà Chul Kang vẫn chưa đến. Cô giậm giậm bàn chân tê cứng, xoa đôi tay lạnh giá, tiếp tục ngồi chờ Chul Kang.
Joon Ho đứng dưới gốc cây, nhìn Hiểu Tranh ngồi trên ghế từ phía xa. Hôm nay, cô mặc chiếc áo lông màu trắng đã từng mặc trong buổi hẹn đêm Giáng sinh lần trước. Trông cô thật hài hòa với