Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Adeline Bên Sợi Dây Đàn

Tác giả: Thang Vũ Đình

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134771

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/771 lượt.

kiểm tra an ninh…
“Anh Joon Ho, Hiểu Tranh tặng anh cái này”. Đột nhiên Da Woo lớn tiếng gọi Joon Ho, hơi giận dỗi, cô nhét món quà vào tay Joon Ho rồi nói, “Cô ấy mong anh hạnh phúc!”.
Trên máy bay, Joon Ho mở món quà. Đó là chiếc móc khóa bằng thủy tinh màu vàng. Hạnh phúc? Mất em rồi anh còn có thể hạnh phúc được sao? Nhớ đến khoảng thời gi­an hai người ở bên nhau, Joon Ho nhắm mắt, thở dài. Hiểu Tranh, nếu sự gặp gỡ của chúng ta là một bất ngờ, vậy thì đó là bất ngờ đẹp nhất trong cuộc đời của anh. Em đã từng rung động trước anh cho dù chỉ trong một khoảnh khắc chưa? Mọi thứ đều thật đẹp, anh tưởng rằng em sẽ là thiên thần của cuộc đời anh. Vì sao? Vì sao trong nháy mắt tất cả mọi thứ đều thay đổi. Đó chỉ là một giấc mơ thôi sao?
“Joon Ho, anh muốn uống chút gì không?”. Ha Na hỏi.
Joon Ho giật mình mở mắt. Anh đang ở trên chuyến máy bay đến nước Pháp. Những chuyện nên hay không nên xảy ra đều đã xảy ra.
Cây ngô đồng cao lớn đứng sừng sững trong gió đông.
Một hình bóng xinh đẹp nhưng cô đơn đứng dưới tán cây.
Nhẹ nhàng vuốt ve cành lá, Hiểu Tranh thất thần: Cái cây này đã từng là chỗ bí mật của anh. Chỉ có điều sau này anh sẽ không đến đây nữa.
Hiểu Tranh ngẩng đầu, từ từ ngắm nhìn bầu trời ở phía sân bay.
Hãy bay đi. Nếu bầu trời này có khói mù, vậy thì hãy sống thật hạnh phúc ở một vùng trời nắng ấm khác…
Hoàng tử bóng rổ Joon Ho đã đi du học châu Âu.
Thông tin không hề được báo trước này gây xôn xao khắp trường Seoul. Mọi lời bàn tán và suy đoán vang lên không ngớt:
“Trời ơi! Sao đột nhiên hoàng tử cool nhất, đẹp trai nhất của chúng ta lại bỏ đi đi, hu hu…”.
“Nghe nói Lee Ha Na cũng đi cùng”.
“Vậy có phải cô ta đi cùng Choi Joon Ho không?”.
“Còn phải nói nữa, từ trước đến nay hai người họ rất thân mật mà…”.
“Nhưng Choi Joon Ho đi rồi thì cái bạn Hiểu Tranh kia phải làm thế nào? Chẳng phải là họ đang hẹn hò sao?
“Hoàng tử phải sánh đôi với công chúa. Bạn Hiểu Tranh kia thì có cái gì cơ chứ, chắc chắn là đã bị anh ấy bỏ rơi”.
“Thật đáng thương…”.

Cùng với những lời bàn tán đó là những ánh mắt muôn hình muôn vẻ… đồng tình có, chế nhạo có, hiếu kỳ có… dồn về phía Hiểu Tranh.
Hiểu Tranh lặng lẽ chịu đựng tất cả. Khuôn mặt bình tĩnh đến nỗi không nhìn thấy bất kỳ nét biểu cảm nào. Nhưng mỗi lần nghe đến tên của Joon Ho, trái tim lại nhói đau.
Tại nhà của giáo sư Hàn.
Trong phòng đàn trang nhã, Hiểu Tranh ngồi trước cây đàn ôn lại bài cũ như mọi ngày. Bài tập về nhà lần này là Ngư Tiều vấn đáp (4), Hiểu Tranh hít một hơi, bàn tay nhẹ lướt trên dây đàn, bắt đầu bài diễn tấu của mình…
Hàn Âm Ái ngồi trên chiếc ghế trước mặt Hiểu Tranh. Đôi lông mày hơi chau lại khi nhìn cô.
Hiểu Tranh hôm nay không giống mọi ngày. Khuôn mặt không có nụ cười, đôi mắt u ám không có nhiệt tình như trước đây. Vốn dĩ là một người rất nhạy cảm nên Hàn Âm Ái đã đoán ra vài phần.
“Tằng”. Một nốt nhạc rối loạn. Hiểu Tranh giật mình, lập tức quay sang nhìn cô giáo.
Giáo sư Hàn vẫn bình tĩnh lắng nghe, khuôn mặt không chút biểu cảm. Hiểu Tranh vội vàng điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục bài diễn tấu của mình.
Cuối cùng cũng đã chơi xong. Hiểu Tranh đứng dậy, chờ đợi lời đánh giá của cô giáo mà trong lòng lo lắng không yên.
Hàn Âm Ái nhìn Hiểu Tranh một lúc rất lâu, sau đó thở dài và nói: “Hôm nay chúng ta luyện đến đây thôi. Em hãy nói một chút về nghệ thuật của bản nhạc này”.
Đáp án là: “Bản nhạc phổ hiện còn lưu giữ của Ngư Tiều vấn đáp xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Minh. Bản nhạc thông qua việc Ngư – Tiều có được niềm vui giữa chốn non xanh nước biếc, biểu đạt sự khinh ghét đối với những kẻ chạy theo danh lợi. Bản nhạc dùng phương thức đối đáp giữa ngư phủ và tiều phu, dùng điệu “thăng” (lên cao) để biểu thị câu hỏi, dùng điệu “giáng” (xuống thấp) để biểu thị câu đáp. Gi­ai điệu phóng khoáng, dạt dào, thể hiện thần thái thong dong tự tại của Ngư – Tiều. Đúng như trong Cầm học sơ luật đã viết: Ngư Tiều vấn đáp ý vị sâu xa, thần thái phóng khoáng, mà cảnh núi non nguy nga, sông nước vời vợi, tiếng rìu chặt gỗ, tiếng ca vui sướng, thấp thoáng ẩn hiện dưới đầu ngón tay. Tới đoạn Ngư – Tiều vấn đáp, sẽ khiến người ta cảm thấy núi non trùng điệp’. Bản nhạc này thể hiện một tâm thái siêu nhiên nhập thế”.
Giáo sư Hàn mỉm cười hỏi lại: “Em cho rằng mình đã thể hiện được những điều đó chưa?”.
Hiểu Tranh không nói gì, chỉ cúi đầu…
Thấy Hiểu Tranh như vậy, giáo sư Hàn lắc đầu nói: “Em thể hiện bản nhạc một cách bất an, nóng vội, không những không có cảm giác phóng khoáng, siêu phàm mà còn mang lại cho người ta cảm giác giống như rơi xuống bùn lầy, tâm trạng quanh quẩn, rối bời. Em cứ tiếp tục thế này thì không ổn”.
“Thưa cô, em…”. Hiểu Tranh lo lắng muốn nói gì đó nhưng lời nói tắc nghẹn ở cổ họng, không biết bắt đầu từ đâu”.
Hàn Âm Ái nói với Hiểu Tranh: “Có những chuyện chúng ta phải trải qua và phải học cách từ bỏ. Khi nào em tĩnh tâm lại thì hãy đến đây”.
Giáo sư Hàn dõi theo hình bóng của Hiểu Tranh, nhẹ vuốt ve cánh hồng trắng, nh