
Tác giả: Thang Vũ Đình
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134779
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/779 lượt.
thế giới màu trắng bạc này.
Cô ấy đang lạnh sao? Nhìn Hiểu Tranh không ngừng xoa tay giậm chân, anh rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng. Nhưng… anh không dám.
Sau hôm ấy, anh và cô không gặp nhau. Anh không biết cô nghĩ gì, vì thế anh sợ. Anh sợ… cô yêu anh là vì tưởng rằng anh là người tài trợ của mình. Anh sợ… anh sợ sau khi biết anh không phải là người tài trợ của mình cô sẽ không yêu anh nữa. Anh sợ… gặp mặt rồi cô sẽ lạnh lùng nói cô không yêu anh nữa…
Tuyết trắng mù mịt, anh đứng nấp trong góc lén nhìn cô gái mặc áo trắng giống như thiên thần…
Cuối cùng, cô không thể chờ được nữa, đứng dậy chuẩn bị ra về. Thấy vậy anh không kìm được hét to: “Hiểu Tranh!”.
Chul Kang? Ánh mắt của Hiểu Tranh bắt đầu kiếm tìm xung quanh, sau đó… cô nhìn thấy anh.
Là Joon Ho! Cô ngây người nhìn anh bước lại gần.
“Em… có khỏe không?”. Anh đứng trước mặt cô, ngắm nhìn cô, trong đáy mắt có chút gì đó bùng cháy và sự tăm tối khó nói.
Cô gầy đi nhiều. Nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, trái tim của anh như thắt lại. Các ngón tay khẽ động đậy, muốn vuốt ve cái cằm của cô nhưng bàn tay nắm chặt cuối cùng vẫn không mở ra.
Cô ngây người nhìn anh. Ánh mắt của anh ẩn chứa nỗi đau đớn khôn cùng. Bỗng nhiên cô thấy sống mũi cay cay.
Chắc chắn anh rất buồn, rất đau khổ. Nhưng… cô không biết nên làm thế nào.
“… Em không muốn gặp anh nữa, đúng không?”. Giọng nói của anh run run.
Hiểu Tranh mấp máy môi nhưng không nói được lời nào.
Nét mặt của anh bỗng trở nên u tối: “Em… thực sự không muốn gặp anh nữa rồi. Em hận anh sao?”.
Hiểu Tranh hốt hoảng lắc đầu: “Không phải…”. Bỗng nhiên nước mắt trào ra, giọng nói run run: “Em… chỉ là… em không dám gặp anh…”.
Anh im lặng nhìn cô.
Chul Kang nói đúng: Không gặp nhau thì sẽ mãi đau khổ. Vì thế sau nhiều lần do dự, anh đã đến. Anh muốn hỏi câu hỏi gặm nhấm trái tim mình bấy lâu nay.
“Em ở bên cạnh anh, nhưng anh không hề biết rằng em chính là cô gái mà anh trai anh đã tài trợ. Còn em…”. Anh mỉm cười chua chát, “lại tưởng rằng anh là người tài trợ của em. Thế giới này… thật là kỳ lạ, đúng không em?”.
Cô nhìn anh, đôi mắt hiện lên sự bối rối.
“Nhưng… anh rất muốn biết…”.
Cô lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi câu hỏi của anh.
“Em…”. Anh hít một hơi thật sâu, cuối cùng lấy hết dũng khí để hỏi, “Vì anh là người tài trợ của em nên em mới hẹn hò với anh phải không?”.
Cô tròn mắt ngạc nhiên.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, chờ đợi câu trả lời của cô mà trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.
Rất sợ câu trả lời của cô là đúng. Nhưng nếu không hỏi thì câu hỏi này sẽ trở thành bóng đen trong lòng anh. Anh nhớ rất rõ cái đêm mà anh say rượu, sau khi cô đưa anh về ký túc, ngày hôm sau cô chủ động tiếp cận anh một cách khác thường…
Anh đang hỏi gì vậy? Cô hốt hoảng nhìn anh. Không phải! Không phải như thế! Cô nên lớn tiếng phủ nhận. Nhưng… vì sao trái tim lại do dự?
Nếu… nếu lúc ấy không phải vì tưởng anh là người tài trợ của mình thì mình có từ bỏ cuộc hẹn của Chul Kang để đến chỗ hẹn cùng anh không? Nếu không, vậy thì có phải điều đó có nghĩa là vì anh là người tài trợ của mình nên mình mới yêu anh không?
Nhưng… nếu trước đây mình không hề yêu anh, lẽ nào chỉ vì phát hiện anh là người tài trợ của mình mà yêu anh sao?
Rốt cuộc là có phải hay không? Rốt cuộc phải trả lời anh thế nào đây…
Hiểu Tranh cảm thấy đầu óc rối bời, muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì.
Cô không trả lời. Bỗng nhiên anh thấy trái tim nguội lạnh, lạnh buốt giống như băng tuyết phủ kín mặt đất…
“Em không nói gì? Vậy… là thật sao?”. Anh cười xót xa, “Em… vì nghĩ rằng anh là người tài trợ của em nên mới yêu anh. Vì thế… em không yêu anh. Người em yêu là người tài trợ của em”.
Cô sợ hãi đến nỗi tròn mắt nhìn anh, nhưng lại không thể bật thành tiếng.
“Em…”. Anh nắm chặt vai cô, cuối cùng anh không thể kìm nén được nữa, “Vì sao em không nói? Em nói đi, có phải không? Có phải không? Em… vì sao em không phủ nhận?”. Anh đau đớn nhìn dáng vẻ câm lặng của cô.
“Em nói đi… em phủ nhận đi”. Giọng nói của anh nghẹn ngào. Anh lắc vai cô rất mạnh, chỉ muốn nghe được câu trả lời mà mình muốn từ đôi môi mím chặt ấy. Nhưng cô chỉ hốt hoảng lắc đầu…
“Em không yêu anh! Em thực sự không yêu anh. Nhưng… anh rất khao khát có được tình yêu của em. Khoảng thời gian hẹn hò ngắn ngủi là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của anh… Anh cứ tưởng rằng em là thiên thần mà Thượng Đế phái đến để cứu vớt anh. Nhưng… thì ra em lại là thiên thần báo thù mang theo thanh kiếm sắc nhọn. Em… đến để báo thù cho anh trai sao? Nhưng anh không cố ý làm hại anh ấy…”. Anh thấy tim mình đau nhói, đau đến nỗi không thể nghĩ được nữa.
Hiểu Tranh chỉ thấy sắp ngộp thở. Cô dùng hết sức mạnh của toàn thân, cuối cùng cũng bật được ra một tiếng: “… Không phải… không phải”.
Không phải? Ánh mắt đau đớn của anh bỗng nhiên lóe lên một tia hy vọng: “Vậy thì em yêu anh đúng không?”.
“Em… không biết. Thực sự em không biết”. Hiểu Tranh đã khóc.
Joon Ho bình tĩnh lại. Anh lặng lẽ nhìn Hiểu Tranh kh