
Tình Yêu Ngọt Ngào Của Trung Tá
Tác giả: Thang Vũ Đình
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134752
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/752 lượt.
Kang cảm thấy rất khâm phục. Với lứa tuổi của Hiểu Tranh mà có thể bình tĩnh như thế quả là điều hiếm thấy.
Sau lời giới thiệu là đến tiết mục của Chul Kang.
Hiểu Tranh đưa tay ra, Chul Kang mỉm cười nắm tay cô. Tất cả những lời muốn nói đều được gửi gắm trong cái nắm tay này.
Tiếng đàn du dương của Chul Kang vang lên. Toàn hội trường im phăng phắc. Hiểu Tranh nhắm mắt, gạt bỏ mọi suy nghĩ trong lòng để tâm trạng hoàn toàn bình tĩnh.
Những tràng pháo tay giòn giã vang lên, cô biết đã đến lượt mình biểu diễn…
Bỗng nhiên ánh đèn vụt tắt. Giọng nói ấm áp của người dẫn chương trình vang lên: “Trung Quốc có bản nhạc nổi tiếng tên là Hồ già thập bát phách nói về câu chuyện xúc động lòng người…”
Khi ánh đèn bừng sáng, một cô gái xinh đẹp trong bộ trang phục cổ trang Trung Quốc màu xanh nhạt trang nhã ngồi trước cây đàn tranh. Tư thế tao nhã mang đậm chất Á Đông lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả những người có mặt trong hội trường.
Một số người chưa bao giờ nhìn thấy đàn tranh tò mò hỏi nhau đó là loại nhạc cụ gì.
Chùm ánh sáng mạnh chiếu vào người cô gái, ánh đèn xung quanh vụt tắt. Trên sân khấu bỗng nhiên xuất hiện những làn khói mờ ảo. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới, mái tóc bồng bềnh như tơ lụa của cô gái khẽ bay…
Tất cả mọi người như nín thở.
Trong sự mong đợi của mọi người, cô gái hướng đôi mắt đẹp xuống khán đài rồi hơi cúi đầu xuống. Những ngón tay dài và mảnh nhẹ lướt dây đàn, tạo thành những đường cong hoàn mỹ. Những nốt nhạc du dương như gợn sóng tuôn chảy…
Trên sân khấu Hiểu Tranh đã hoàn toàn đắm mình trong bản nhạc. Khuôn mặt thanh tú của cô bắt đầu nở nụ cười tươi tắn. Đôi tay dường như đang nhảy múa cùng những nốt nhạc. Động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển không chút gò bó. Trong tiếng nhạc lay động lòng người của cô, dường như tất cả người nghe đều cảm nhận được tâm sự rối bời của một người con gái…
Hàn Âm Ái ngồi dưới khán đài, khuôn mặt nở nụ cười mãn nguyện. Tài năng xuất chúng của Hiểu Tranh và tạo cảnh trên sân khấu đã khiến bản nhạc Hồ già thập bát phách được thể hiện một cách tinh tế, sâu sắc, đạt đến cảnh giới cao nhất. Chỉ cần nhìn dáng vẻ say sưa, mê đắm của khán giả là có thể biết được Hiểu Tranh đã biểu diễn thành công như thế nào.
…
Cuối cùng kết quả cuộc thi đã được công bố trong sự mong đợi của mọi người, bản nhạc Hồ già thập bát phách do Hiểu Tranh biểu diễn đã giành huy chương bạc, giải thưởng là mười nghìn đô la.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, cô xúc động bước lên nhận giải thưởng. Tâm trạng của Hiểu Tranh rất phức tạp, những hình ảnh quen thuộc không ngừng hiện lên trước mắt, những giọt nước mắt trào dâng trên khóe mi.
Bay đến Paris trong trái tim
* Gió xuân mềm mại.
* Làm thức tỉnh trái tim ngủ say.
* Trong mơ hồ.
* Nữ thần may mắn khẽ thì thầm bên tai.
Da Woo bên cạnh đang cầm chiếc ví đáng yêu mà không muốn bỏ xuống, nghe thấy họ nói chuyện liền chạy lại trêu chọc: “Anh Chul Kang có tặng quà không? Anh cũng được giải mà”.
Khí chất giống chàng hoàng tử và bài biểu diễn xuất sắc của Chul Kang cũng nhận được sự khẳng định của ban giám khảo và người nghe. Anh đã giành huy chương vàng trong cuộc thi lần này.
“Ok, anh cũng đang định tặng quà cho các em đây”, Chul Kang mỉm cười và nói.
“Hiểu Tranh, cậu tự tặng cho mình cái gì?”. Da Woo tò mò hỏi.
Hiểu Tranh mỉm cười ngượng ngùng: “Một chiếc laptop”. Cô rất muốn có một chiếc laptop nhưng tiếc không dám mua. Lần này quyết định “xa xỉ” một lần.
“Trời ơi! Nên mua từ lâu rồi chứ. Thời đại thông tin phát triển như vũ bão, cậu mà không mua là thành người cổ đấy”.
Lời nói của Da Woo khiến mọi người không nhịn được cười. Chul Kang dịu dàng nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Hiểu Tranh, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh…
Đêm tối yên tĩnh.
Cây cối trước cửa ký túc đã nảy mầm non xanh, khơi nguồn sức sống dạt dào. Những bông hoa đỗ quyên trong vườn hoa nở rộ, báo hiệu mùa xuân về.
Hiểu Tranh lặng lẽ ngồi trước bàn học. Trên tay cô là một chiếc lá đỏ. Cô đã mang nó về sau khi chia tay với Joon Ho ở công viên. Chiếc lá khô héo đã mất đi độ bóng nhưng vẫn đỏ đến rực rỡ, chói mắt. Giống như… giống như nỗi nhớ nhung được cô chôn sâu tận đáy lòng. Tuy đã chôn vùi rất lâu rồi nhưng nỗi nhớ nhung ấy chưa từng vơi đi.
Hiểu Tranh khẽ thở dài. Sau khi chia tay với Joon Ho, bố của anh đã từng đến trường thăm cô. Hôm nay, Hiểu Tranh mang món quà mà mình đã chuẩn bị đến tặng bố mẹ Joon Ho. Tuy chỉ là một bó hoa bách hợp và một tập thư rất dày, bên trong là một số tấm bưu thiếp mà Joon Ha đã tặng cho cô nhưng Hiểu Tranh nghĩ có lẽ đây là món quà tốt nhất đối với họ. Mẹ Joon Ho xúc động nhìn những tấm bưu thiếp này, vừa khóc vừa chúc mừng Hiểu Tranh đã giành giải thưởng trong cuộc thi. Một người điềm tĩnh, như bố Joon Ho cũng không kìm được nước mắt, nói với Hiểu Tranh: “Nếu có thể, bác hy vọng cháu hãy quay về bên Joon Ho. Bác biết là nó rất thích cháu. Khoảng thời gian ở bên cháu là khoảng thời gian