
Tác giả: Thang Vũ Đình
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134747
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/747 lượt.
êu quý, là tấm gương điển hình trong giáo dục học sinh toàn trường. Bây giờ, câu nói hot nhất trong trường là: Cứ nhìn Tần Hiểu Tranh ấy…
Hiểu Tranh vô cùng vui mừng trước cơ hội này. Giáo sư Hàn cũng cho rằng đây là một cơ hội hiếm có.
“Em quyết tâm phát triển nghệ thuật đàn tranh, bây giờ có thể tiến thêm một bước tiến lớn rồi”. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Hiểu Tranh, Hàn Âm Ái vừa vui mừng vừa xúc động. Quả thực thành công của Hiểu Tranh là điều mà rất nhiều nghệ sĩ cổ tranh lão luyện chưa thể đạt được. Ngoài may mắn, thành công ấy phần lớn dựa vào sự nỗ lực của bản thân Hiểu Tranh.
“Thưa cô, cô sẽ đi cùng em chứ ạ?”. Hiểu Tranh nhìn cô giáo với ánh mắt mong đợi.
“Dĩ nhiên rồi, chỉ có điều bây giờ chúng ta cần chuyên tâm chuẩn bị cho tiết mục tham gia”. Hàn Âm Ái mỉm cười và nói.
“Vâng, cố gắng hết sức”. Hiểu Tranh vui mừng nói.
…
Vầng trăng lơ lửng trên bầu trời.
Những ngọn gió đêm ấm áp thổi tới, mang theo hương hoa ngọt ngào.
Hiểu Tranh đứng dước gốc cây ngô đồng trong vườn trường, ngây người ngắm nhìn nụ hoa.
Hoa ngô đồng sắp nở. Nếu anh còn ở đây thì chắc anh sẽ vui lắm? Cô khẽ thở dài rồi ngả người vào gốc cây, từ từ nhắm mắt.
Nước Pháp, một đất nước khiến trái tim cô lay động, không chỉ vì ở đó có liên hoan âm nhạc dân tộc quốc tế, mà còn vì… ở đó có anh. Thì ra… thì ra cô luôn mong muốn được gặp anh…
Dưới gốc cây ngô đồng cách đó không xa, một hình bóng cao lớn lặng lẽ ngắm nhìn Hiểu Tranh.
Ngắm nhìn hình bóng thanh tú của Hiểu Tranh nhưng đôi mắt dịu dàng của Chul Kang lại toát lên vẻ u buồn.
Hiểu Tranh sắp đến Pháp rồi. Anh mừng thay cho cô, nhưng… trong lòng lại cảm thấy lo lắng không yên.
Cây ngô đồng ấy có hồi ức của cô và Joon Ho.
Chul Kang không kìm được thở dài. Vốn tưởng rằng cứ lặng lẽ ở bên cô như thế này thì cuối cùng sẽ có một ngày có được trái tim của cô. Nhưng… vì sao đúng vào cái lúc mà anh sắp bước vào cánh cửa trái tim của cô thì số phận lại an bài để cô đi Pháp?
Trong lòng có một linh cảm chẳng lành: Có lẽ… có lẽ cô đi Pháp rồi anh sẽ mất cô mãi mãi…
Phòng đàn.
Hiểu Tranh đang tập trung tinh thần luyện tập tiết mục sẽ biểu diễn tại Pháp.
Cánh cửa mở ra, Chul Kang cầm chai nước ép trái cây trên tay, mỉm cười bước vào.
“Hiểu Tranh, nghỉ một chút được không? Anh mang cho em nước cà rốt mà em thích nhất đây”.
Hiểu Tranh dừng lại nhìn Chul Kang, mỉm cười và nói: “Chul Kang, anh cứ chiều em thế này thì sẽ làm hư em đấy”.
Suốt thời gian này, Chul Kang rất quan tâm, chiều chuộng cô. Chuẩn bị cho cô những món ăn ngon nhất. Chuẩn bị cho cô loại nước giải khát mà cô thích nhất. Cùng cô luyện đàn, thường xuyên bóp vai cho cô mỗi khi cô thấy mỏi…
Chul Kang đưa nước cà rốt cho cô, sau đó nghiêm túc nói: “Anh nguyện chiều chuộng em như thế này đến suốt đời”.
Suốt đời? Hiểu Tranh ngây người một lúc, sau đó nhìn vào mắt Chul Kang.
Ánh mắt của anh thật dịu dàng, sâu lắng, ẩn chứa biết bao tình cảm trìu mến. Bỗng nhiên, cô cảm thấy lo lắng.
Chul Kang nhìn cô rồi khẽ hỏi: “Hiểu Tranh, em… em có muốn để anh chiều chuộng em như thế này suốt đời không?”.
Cô nhìn anh nhưng không nói gì cả.
“Hiểu Tranh, anh yêu em, anh yêu em lâu lắm rồi”. Chul Kang lấy hết dũng khí, cuối cùng đã nói ra những lời ấp ủ bấy lâu nay. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng. Nếu không nói ra thì anh e là mình sẽ hối hận suốt đời.
“Chul Kang…”. Nhìn đôi mắt dịu dàng nhưng u buồn của anh, Hiểu Tranh không thể trốn tránh được nữa. Thực ra… thực ra mình luôn hiểu điều đó, chẳng phải sao? Nhưng lại chỉ biết ích kỷ nhận sự quan tâm và chiều chuộng của Chul Kang mà quên rằng có lẽ anh sẽ đau khổ. Nếu có thể ở bên Chul Kang dịu dàng, chân tình thì có lẽ sẽ rất hạnh phúc. Nhưng… trong lòng lại có một hình bóng không thể xua tan…
“Em… em không biết. Thực sự bây giờ em không thể chắc chắn điều gì”. Hiểu Tranh cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt chân tình của Chul Kang.
“Không sao, anh sẽ đợi”, Chul Kang dịu dàng nói, “sau khi kết thúc buổi liên hoan âm nhạc tại Pháp, hãy trả lời anh có được không?”.
Nhìn ánh mắt tràn đầy yêu thương và mong đợi của Chul Kang, Hiểu Tranh khẽ gật đầu.
…
Ngày mai sẽ bay sang Pháp rồi, Hiểu Tranh phấn khích đến nỗi không thể ngủ được. Cô bật máy tính, mở “diễn đàn yêu tranh”.
Ngày nào “Nỗi nhớ phương xa” cũng để lại lời nhắn.
“Hôm nay bạn không online, chắc chắn là đang rất bận rộn chuẩn bị cho buổi biểu diễn, đừng quên giữ gìn sức khỏe nhé”.
“Bây giờ đã gần mười hai giờ rồi, chắc bạn đã đi ngủ rồi. Chúc bạn có một giấc mơ thật đẹp”.
…
Có người quan tâm đến mình như vậy cảm giác thật ấm áp. Hiểu Tranh cười, lập tức nhắn lại.
“Ngày mai mình sẽ bay đến Pháp để tham gia liên hoan âm nhạc dân tộc quốc tế, cảm thấy có chút căng thẳng”.
“Nỗi nhớ phương xa” nhanh chóng nhắn lại:
“Nghe tin này mình rất vui, chúc bạn lên đường may mắn. Mình tin nhất định bạn sẽ biểu hiện rất xuất sắc bởi vì bạn là một người rất ưu tú. Ngày mai còn phải đi máy bay, bạn nghỉ sớm đi. Chúc bạn có một giấc mơ ngọt ngà