
Tác giả: Thang Vũ Đình
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134739
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/739 lượt.
Tranh nằm trên giường, bắt đầu cảm thấy chân tay tê nhức. Cô thở dài, tuy rằng luyện đàn liên tục rất vất vả nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể tạm quên đi nỗi nhớ mong và hối tiếc trào dâng trong lòng.
Đôi mắt u ám liếc nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy chiếc laptop trên đầu giường. Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng đặt nó lên đùi rồi mở máy…
Đã có rất nhiều người trong diễn đàn comment cho cô. Điều mà cô không hề ngạc nhiên là “Nỗi nhớ phương xa” lại là người đầu tiên comment cho cô. Nhưng lần này lời nhắn của anh khiến trái tim Hiểu Tranh run rẩy.
“Tình yêu có thể làm nên kỳ tích”.
Hiểu Tranh khẽ nhẩm lại tiêu đề rồi hướng ánh mắt xuống dưới:
“Mình cũng đang nhớ mong một người ở phương xa, vì thế mình có thể hiểu được tâm trạng của cậu. Cậu nói không gặp được người ấy sẽ rất hối tiếc? Cậu sợ tình yêu đã bị bỏ lỡ sẽ không bao giờ quay lại? Nhưng mình muốn nói với cậu: Đừng sợ, đừng đau lòng. Bởi vì tình yêu có thể làm nên kỳ tích. Hãy tin mình, chỉ cần có tình yêu thì sẽ làm nên kỳ tích”.
“Có tình yêu thì sẽ làm nên kỳ tích thật sao?” Hiểu Tranh thực sự rất xúc động. Người bạn “Nỗi nhớ phương xa” này dường như hiểu rất rõ tâm sự của mình.
“Đúng vậy, mình nhớ trong thần thoại Hy Lạp có một truyền thuyết rất đẹp. Ngày xửa ngày xưa, ở vương quốc Cyprus có một vị quốc vương cô đơn tên là Pygmalion. Ông rất yêu thích điêu khắc tượng. Một lần ông tạc tượng một cô gái rất xinh đẹp, đặt tên là Adeline. Ngày ngày, Pygmalion say đắm ngắm Adeline. Cuối cùng đã yêu bức tượng cô gái xinh đẹp. Pygmalion cầu xin các thần linh, mong chờ kỳ tích của tình yêu. Sự chân thành và cố gắng của Pygmalion đã khiến thần tình yêu cảm động, ban tặng sức sống cho bức tượng. Từ đó, quốc vương sống cùng cô gái xinh đẹp. Hai người sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. Tuy đó chỉ là một câu chuyện thần thoại nhưng nó khiến mình tin rằng có tình yêu thì sẽ có kỳ tích. Nỗi nhớ phương xa”.
Đọc những dòng chữ trên màn hình, đọc câu chuyện thần kỳ này, mọi nỗi buồn trong lòng Hiểu Tranh đều tan biến. Lúc mình nhớ Joon Ho da diết, chắc chắn Joon Ho cũng nhớ mình da diết. Mình nhất định phải cố gắng hết sức để đến khi gặp Joon Ho anh ấy sẽ phải ngạc nhiên. Cô bắt đầu thấy toàn thân tràn đầy sức sống. Vốn dĩ vì gấp gáp mà không tự tin lắm với buổi biểu diễn ngày mai nhưng bây giờ cô có thể lớn tiếng nói với mình: “Buổi biểu diễn ngày mai nhất định sẽ thành công”.
Bóng đêm dần dần tan biến, mặt trời lấp ló đằng đông.
Tia sáng đầu tiên rọi chiếu Paris trong giấc mộng. Một ngày mới lại đến.
Hôm nay là ngày Hiểu Tranh biểu diễn riêng.
Vì buổi biển diễn bất ngờ này mà ban tổ chức đặc biệt sắp xếp phòng tập ngay gần khách sạn Hiểu Tranh ở để tiện cho việc luyện tập của cô.
Vì chỉ có một ngày luyện tập nên bắt đầu từ tám giờ sáng, Hiểu Tranh bắt đầu luyện tập chăm chỉ tám bản nhạc đã chọn tối qua dưới sự hướng dẫn của giáo sư Hàn.
Chẳng mấy chốc đã đến ba giờ chiều.
Giáo sư Hàn nhìn đồng hồ rồi nói với Hiểu Tranh: “Thôi không luyện nữa, em về phòng nghỉ ngơi chút đi. Ăn tối xong phải nhanh chóng đến hội trường để chuẩn bị cho buổi biễu diễn”.
Hiểu Tranh gật đầu, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói với giáo sư Hàn: “Thưa cô, em muốn thêm một bản nhạc có được không ạ?”.
“Bản nhạc gì vậy? Lúc nãy ban tổ chức gọi điện cho cô nói em có thể biểu diễn thêm vài bài được không?”. Giáo sư Hàn mỉm cười.
“Dạ… không phải bản nhạc nổi tiếng ạ. Bản nhạc… em tự sáng tác”. Hiểu Tranh ấp úng nói.
Ban đầu giáo sư Hàn có chút ngạc nhiên, nhưng cô lập tức mỉm cười và nói: “Hiểu Tranh, cô rất vui vì em có suy nghĩ và khả năng sáng tác như vậy. Cô rất hài lòng. Cô tin rằng nhất định em sẽ biểu diễn thành công. Cô luôn ủng hộ em”.
Hiểu Tranh rất muốn ôm cô, thật hạnh phúc vì gặp được một cô giáo như cô. Hiểu Tranh thầm nói: “Nhất định phải biểu diễn thật tốt”.
Màn đêm buông xuống, Paris thời thượng đã khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy được kết từ ánh đèn lung linh, đa sắc, tạo một ấn tượng hoàn toàn khác đối với mọi người.
Nhà hát OPERA tràn ngập trong không khí cổ điển càng long lanh hơn trong ánh đèn và những bộ quần áo sang trọng của không ít nhân vật nổi tiếng trong xã hội cũng như giới âm nhạc. Rất nhiều Hoa kiều nghe nói nhân vật chính của buổi biểu diễn này là một cô gái người Trung Quốc nên đặc biệt đến đây.
Buổi biểu diễn vẫn chưa bắt đầu mà những người trong hội trường đã bàn luận về loại nhạc cụ phương Đông kỳ diệu và cô gái Trung Quốc xinh đẹp sử dụng nó để biểu diễn.
Hàn Âm Ái ngồi hàng ghế đầu, mỉm cười nhìn hội trường náo nhiệt. Hiểu Tranh đã chuẩn bị sẵn sàng. Hôm nay cô sẽ giống như mọi người ở đây, là một khán giả thuần túy, thưởng thức tiếng đàn của Hiểu Tranh.
Trợ lý ban tổ chức mời hai người châu Á ngồi ở hàng ghế đầu cùng với Hàn Âm Ái. Trong đó một người đàn ông trung niên đeo kính râm đã gây chú ý với cô. Khuôn mặt của người này rất quen nhưng Hàn Âm Ái không thể nhớ ra đó là ai.
Buổi biểu diễn bắt đầu.
Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình và tràng pháo tay của khán giả,