
Tác giả: Thang Vũ Đình
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134740
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/740 lượt.
gọt ngào khiến những người xung quanh cũng mỉm cười theo, thân thiện nhìn cô gái ngoại quốc.
Hiểu Tranh dựa người vào một gốc cây ngô đồng, ngắm cảnh vật xung quanh bằng ánh mắt tò mò. Bỗng nhiên, một hình bóng quen thuộc đập vào mắt cô.
Cô đứng thẳng, ngây người nhìn hình bóng khiến tim mình nhói đau…
Không ngờ sẽ gặp Hiểu Tranh ở đây, Lee Ha Na cũng rất ngạc nhiên.
Im lặng nhìn nhau một lúc lâu, hai người đều không biết phải nói gì.
Cuối cùng, Lee Ha Na nói trước: “Lâu rồi không gặp, cậu đến tham dự liên hoan âm nhạc à?”. Cô ta đã biết được thông tin này qua tivi.
“Ừ, cậu khỏe chứ?”. Hiểu Tranh cũng cười. Chắc là… cô ấy rất hạnh phúc. Cuối cùng cô ấy đã có tình yêu mà mình muốn.
“Mình rất hạnh phúc”, nụ cười của Ha Na rất ngọt ngào, “hôm nay mình và bạn trai cùng đi dạo”.
Ồ… Đột nhiên Hiểu Tranh thấy tim mình đập rộn ràng như muốn bắn ra khỏi lồng ngực. Vậy thì, có phải là được gặp anh? Gặp anh rồi nên nói gì đây? Hay là không gặp thì tốt hơn… những ý nghĩ rối bời bắt đầu trào dâng trong đầu. Hiểu Tranh bắt đầu run rẩy.
Hiểu được tâm sự của Hiểu Tranh, Ha Na không khỏi xúc động. Trước đây nghĩ rằng Hiểu Tranh đã cướp Joon Ho nên hận cô ấy đến thấu xương. Nhưng bây giờ cuối cùng đã hiểu sự thất bại trong tình yêu của mình không liên quan đến người khác, chỉ là mình đã yêu nhầm đối tượng…
Tất cả những nỗi oán hận trước đây đều tan biến như mây khói. Ha Na nhìn Hiểu Tranh, mỉm cười và nói: “Mình không hề đính hôn với Joon Ho”.
Cái gì? Hiểu Tranh kinh ngạc ngẩng đầu.
Qua lời kể của Ha Na Hiểu Tranh mới biết lúc ấy Ha Na bỏ mặc tất cả chạy theo Joon Ho đến Pháp nhưng làm mọi cách mà không có được trái tim của anh. Cuối cùng cô cũng nhận ra những gì mà mình bỏ ra là hoàn toàn vô nghĩa. Bây giờ cô đã tiếp nhận tình yêu ngọt ngào của một chàng trai người Pháp.
“Mình và Joon Ho vẫn là bạn. Mình biết anh ấy chỉ yêu mình cậu. Mình nghĩ cậu cũng yêu anh ấy, đúng không?”. Ha Na nhìn vào mắt Hiểu Tranh rồi mỉm cười và nói, “Nếu vẫn còn yêu nhau thì hãy quay về bên nhau. Chúc hai người hạnh phúc”.
Ha Na nói rồi quay người bước đi. Cách đó không xa, một chàng trai người Pháp tuấn tú đang đứng đợi cô…
Hiểu Tranh đứng ngây ở đó, vẫn chưa hết ngạc nhiên. Thì ra… thì ra anh ấy không đính hôn. Những khoảnh khắc ngọt ngào lúc vẫn còn bên Joon Ho hiện lên trước mắt. Những giọt nước mắt nhạt nhòa trên khóe mi…
Tình yêu có thể làm nên kỳ tích
* Trân trọng tình yêu trong sáng nhất trong trái tim.
* Thần tình yêu mỉm cười xuất hiện.
* Tất cả sẽ thay đổi.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ rọi chiếu xuống hàng cây bên đường. Dưới ánh nắng vàng óng, những chiếc lá non tươi vẫn mơn mởn như thế. Đại lộ Champs-Élysées vẫn đẹp đến ngây ngất như thế nhưng Hiểu Tranh không còn hứng thú để ngắm nhìn chúng nữa.
“Tin vui gì ạ?”. Hiểu Tranh cố gắng mỉm cười, sau đó rót nước mời cô.
“Ban tổ chức liên hoan âm nhạc mời em biểu diễn riêng. Biểu diễn riêng đấy, đúng là một vinh dự lớn”. Giáo sư Hàn xúc động nói, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ. Quả thực không thể tin được tiết mục của Hiểu Tranh lại gây được tiếng vang lớn như vậy, khiến ban tổ chức chủ động mời cô biểu diễn riêng.
Hiểu Tranh sững người vì ngạc nhiên. Biểu diễn riêng? Không phải mình nghe nhầm đấy chứ? Trong liên hoan âm nhạc mang tính quốc tế như thế này, chỉ có những nghệ sĩ nổi tiếng thế giới mới có tư cách biểu diễn riêng.
Nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng đến nỗi không dám tin của Hiểu Tranh, giáo sư Hàn vội giải thích: “Cô cũng vừa mới nhận được thông báo của ban tổ chức. Họ nói tiết mục của em nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của người nghe. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, có rất nhiều người vì muốn hiểu rõ hơn về đàn tranh và văn hóa phương Đông nên đã gửi thư cho ban tổ chức mong muốn họ mời em biểu diễn riêng. Vì thế ban tổ chức liền gọi điện thoại cho cô. Bởi vì họ nói là một buổi biểu diễn ngắn khoảng một tiếng nên cô nghĩ em hoàn toàn có thể làm được. Vì thế cô đã nhận lời rồi. Thời gian là tám giờ tối mai. Em có tự tin không?”. Giáo sư Hàn nhìn Hiểu Tranh bằng ánh mắt mong đợi.
Không thể kìm nén được niềm vui sướng và xúc động, Hiểu Tranh gật đầu thật mạnh.
“Thời gian hơi gấp, bây giờ chúng ta phải lập tức chọn tiết mục”. Giáo sư Hàn cầm bản nhạc đặt trên bàn rồi bắt đầu suy ngẫm.
Bên ngoài cửa sổ, những chiếc lá ngô đồng đung đưa trong gió như đang hát ca.
Ánh nắng hắt vào căn phòng, những hạt bụi bay bay như đang nhảy múa trong các cột sáng.
Hiểu Tranh ngây người nhìn chúng, sự cô đơn và nỗi nhớ nhung lại ùa về.
Nhân lúc cô giáo đang chọn bài, Hiểu Tranh nhẹ nhàng lấy laptop, vào “diễn đàn yêu tranh”, thông báo cho mọi người biết tin vui mình được mời biểu diễn riêng.
Nhưng cảm giác đau đớn vẫn đè nặng trong tim. Thì ra một thông tin khiến người ta xúc động như thế cũng không thể làm vơi đi nỗi nhớ mong anh…
Không biết vì sao, cô khẽ gõ dòng chữ:
“Lẽ nào đã bỏ lỡ thì vĩnh viễn không thể có được nữa sao?”.
Hiểu