Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Gia, Có Hỉ

Ai Gia, Có Hỉ

Tác giả: Đạm Anh

Ngày cập nhật: 03:42 22/12/2015

Lượt xem: 1341416

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1416 lượt.

truyền ra ngoài, con đường làm quan của hắn chắc chắn vì việc này mà chấm dứt. Ta nhìn hắn, lại nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, trong lòng cảm thấy chuyện này thật hư ảo.
Trong lúc vô tình lại một đêm xuân phong cùng Thẩm Khinh Ngôn, hơn nữa cuối cùng còn làm ra...
Ta buông tiếng thở dài, Thẩm Khinh Ngôn đứng lên nói: "Việc này là ta sai, ta nguyện ý dốc hết sức nhận mọi hậu quả."
Bỗng dưng, ta nói: "Ngươi vừa mới nói nhất thời không nhịn được?"
Thẩm Khinh Ngôn nói: "Nếu chưa từng phát sinh chuyện Tô gia bị diệt môn, thê tử của ta hiện nay chính là trưởng nữ Tô gia Tô Cán."
"Ngươi nói là ngươi đối với ta..."
Hắn thoải mái nói: "Vi thần thật sự có tâm ngưỡng mộ với Thái hậu."
Lời này quá bạo dạn làm ta khiếp sợ, ta thở ra một hơi, hai mắt trợn trắng, lại hôn mê bất tỉnh






Có lẽ là ngất nhiều, cho nên tốc độ tỉnh lại của ta cũng nhanh hơn một chút. Tầm nửa canh giờ sau, ta đã tỉnh lại. Còn chưa mở mắt ra, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Ta mở mắt, “Ôi” một tiếng, Như Ca cùng Như Họa vội chạy tới, “Nương nương, người cuối cùng cũng tỉnh.”
Như Ca đỡ ta ngồi dậy, ta xoa xoa thái dương, “Lúc nãy Ai gia lại động thai khí à?”
Như Họa đáp: “Bẩm nương nương, đúng vậy.”
Ta lại xoa xoa thái dương, nâng mắt nhìn khắp bốn phía, Như Ca không thẹn là cung nữ hầu cận của ta, ta còn chưa hỏi nàng đã nói luôn: “Nương nương, Thẩm tướng ở bên ngoài chờ.”
Bọn họ nói nửa đêm ở tẩm cung Hoàng đế nhìn thấy Ninh đại tướng quân cùng bệ hạ tư thế cưỡi ngựa thở dốc không ngừng, lúc đó kiều diễm không tả hết được. Ta cảm khái, lời đồn đại trong cung đúng là không có gì là không thể.

Khi Ninh Hằng tiến vào, tâm trí ta vẫn đang bay bổng với suy nghĩ của riêng mình, lúc hắn hành lễ, ta dùng ánh mắt không gì là không thể nhìn hắn từ trên xuống dưới. Nhìn toàn thân thể hắn, đánh giá triều phục từ dưới lên trên, đúng là rất thú vị.
Lúc Ninh Hằng cùng Hoàng đế tư thế cưỡi ngựa cá nước thân mật, có lẽ Ninh Hằng ở trên. Nhưng mà nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của Hoàng đế, lúc trên giường chắc cũng không chịu ở dưới người khác.
Ta cười rất sâu xa, vội vàng miễn lễ cho Ninh Hằng đứng dậy.
Sau khi Ninh Hằng đứng lên, ánh mắt lướt qua đám người Như Ca Như Họa bên người ta, ta hiểu ý, liếc mắt bảo các nàng lui ra.
Trong lúc Như Ca Như Họa lui ra, vẻ mặt Ninh Hằng khá rối rắm. Ta nghĩ chắc là Ninh Hằng không kiềm chế được tình cảm với Hoàng đế, nên Ninh Hằng tới tìm ta để tâm sự. Nhớ lại hôm qua lúc Hoàng đế đoán rằng hài tử trong bụng ta là của Ninh Hằng, vẻ mặt có chút đau lòng.
Chậc chậc, xem ra giữa bọn họ đúng là có gian tình không muốn cho ai biết. Cho tới khi xung quanh không còn người khác, ta hiền lành nhìn về phía Ninh Hằng, “Ninh khanh, không biết khanh đến đây có chuyện gì?”
Ninh Hằng mở miệng, nói một câu “Vi thần” sau đó ngừng lại, trong lòng ta sốt ruột như có mèo cào, “Ninh khanh có chuyện gì cứ nói thẳng.” Dừng lại, ta lại nói: “Ai gia là một người rất tân tiến, chuyện kinh hãi thế tục gì trong cung ai gia cũng chấp nhận được.”
Có vẻ câu nói này của ta như liều thuốc trợ tim cho Ninh Hằng, hắn quỳ mạnh xuống, gằn từng tiếng: “Vi thần có tội.”
Ta cười nói: “Thật ra ai gia rất tân tiến, chuyện lưỡng tình tương duyệt (tình yêu không thể chia cắt), cũng không phân chia thân phận nam nữ. Chỉ cần là thật tâm, sao còn phải e ngại thế tục?”
Trên mặt Ninh Hằng lộ vẻ kinh ngạc, “Thái Hậu không trách tội vi thần?”
Ta nói: “Không trách tội, Ninh khanh có can đảm phá tan thế tục, ai gia vui mừng còn chẳng đủ.”
Sắc mặt Ninh Hằng biến đổi, “Tội vi thần vạn lần đáng chết. Tất cả đều là lỗi của vi thần.”
Ta nghe xong, đánh giá hắn vài lần. Không ngờ hắn chấp nhận gánh hết toàn bộ trách nhiệm, có con dâu như vậy ta cũng vui mừng. Ta quyết định khuyên bảo hắn.
Ta khụ khụ, nói: “Ninh khanh có tội gì?”
Ninh Hằng nói: “Thái Hậu, thai nhi trong bụng người là của vi thần.”
Lời này không thể nghi ngờ chính là thiên lôi từ trên thiên đình đánh thẳng xuống đầu ta, lòng ta run rẩy, rồi run run hỏi: “Ninh khanh khanh nói gì thế?”
Vẻ mặt Ninh Hằng xấu hổ nói: “Ngày mùng mười tháng sáu, trên đường đi ngang qua Tô phủ, vi thần thấy Thái Hậu có vẻ uống không ít rượu, xông lên xe ngựa của vi thần. Vi thần giúp Thái Hậu nương nương lên xe. Lúc ở trong xe ngựa, người ra lệnh cho vi thần thoát y. Vi thần không dám kháng chỉ, vi thần cũng không ngờ, lúc vi thần cởi áo, Thái Hậu người lại nhảy lên người vi thần, sau đó…” Trên mặt hắn vẻ xấu hổ lại tăng thêm, “Vi thần nhất thời không kìm được lòng đã cùng Thái Hậu người làm chuyện đó trong xe ngựa.”
Ta cố gắng hít một hơi.
Ninh Hằng ngẩng đầu nói với ta: “Vi thần làm chuyện sơ suất như thế, vi thần không dám hy vọng xa vời được Thái Hậu tha thứ. Chỉ cầu Thái Hậu giáng tội.”
Có lẽ hai ngày qua, ngất nhiều lần, lần này muốn ngất cũng chẳng ngất được nữa. Ninh Hằng nổi tiếng là người chính trực không nói dối bao giờ, nay thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc có lẽ


Insane