Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Ai Gửi Cánh Thư Vào Trong Mây

Tác giả: Ảnh Chiếu

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134756

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/756 lượt.


Ve kêu não nề giữa ngày đông
Tôi có cảm giác như một luồng khí lạnh đang dâng lên từ lòng bàn chân, lạnh cóng, khiến tay chân tôi tê tái. Xung quanh lập tức trở nên tĩnh lặng vô cùng.
Cuối cùng thì tôi đã biết, khi nghe tin Dương muốn chia tay, Vân đã phải rất cố gắng mới có thể tỏ thái độ bình thản trước mặt tôi.
“Cậu nói gì cơ?” Tôi nhìn Cố Đình, lặng lẽ hỏi.
“Cậu còn không hiểu à?” Dường như cô ta rất không hài lòng trước phản ứng của tôi, giọng gằn hơn: “Có nghĩa rằng cậu là kẻ thứ ba! Chính vì thích cậu nên Lục Tây Dương mới đề nghị chia tay!” Cuối cùng, Cố Đình lại lẩm bẩm: “Tôi còn thắc mắc tại sao lại dễ dàng chia tay như vậy, hóa ra là có hồ ly tinh…”
“Không phải, không phải!” Thấy tôi như vậy, Cực vội khua chân múa tay. “Sử Vân cũng chỉ nghi ngờ vậy thôi, cô ấy cũng chưa chứng thực với Tây Dương đâu. Haizz, em cũng biết mà, Sử Vân thất tình nên cũng thấy mất mặt, dĩ nhiên là phải tìm cớ rồi, đúng không? Là bạn bè với nhau, em nhường Vân một chút nhé…”
“Vừa thất tình?” Tôi tức đến run cả người, đứng phắt dậy, phản bác: “Bọn họ chia tay nhau lâu rồi! Tại sao tự dưng lại đổ lỗi cho em? Hoàn toàn vô căn cứ mà các anh cũng để cô ấy gây tổn thương cho người khác! Lỗ A Cực, mặc dù bình thường em cũng ngờ nghệch, nhưng em không phải là đứa ngốc! Mọi người cứ bênh vực Vân đi, em không cần!”
Tôi lao ra khỏi nhà Lỗ A Cực, nước mắt nhạt nhòa. Mặc dù bình thường tôi nhát gan, nhưng bản chất lại là người rất hiếu thắng, cộng với sự nuông chiều của cô giáo, cha mẹ, làm sao có thể để cho bọn họ vào hùa với nhau đối xử với tôi như vậy? Càng nghĩ tôi càng tức, quay đầu chạy thẳng về trường.
Trên sân vận động, đội bóng rổ vẫn đang tập luyện, Dương đang chơi bóng với một nhóm cầu thủ: phòng thủ, tấn công, quay người, ném bóng vào rổ, động tác rất thoáng đãng, đẹp mắt, phối hợp cực kỳ ăn ý. Nếu là bình thường, tôi đã cổ vũ reo hò từ lâu, chỉ tiếc là lúc đó tôi tức đến nỗi nghiến răng ken két, làm gì còn đầu óc nào để thưởng thức những cái đó?
“Ưu Ưu?” Dương quay lại nhìn thấy tôi, có vẻ mừng rỡ. Anh nói gì đó với các bạn rồi đi ngay về phía tôi.
“Sao hôm nay em lại có thời gian đến xem tập bóng? Mọi người nói em đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc thi cơ mà?” Dương cười rất tươi, nụ cười dịu dàng, đến gần mới phát hiện ra vẻ bất thường của tôi. “Sao em lại khóc? Ai bắt nạt em à?” Anh vội hỏi tôi, giọng rất lo lắng.
Tôi ngước mắt lên nhìn anh: Dáng dấp cao ráo, cân đối, nước da màu đồng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thật đáng ghét! Kể cả trong lúc chơi thể thao, gã này cũng vẫn đẹp trai như vậy, thảo nào người khác đều nói “hồng nhan là mối họa”. Sao mình xui xẻo thế nhỉ? Làm hoàng đế của đất nước diệt vong đó! Càng nghĩ tôi càng ấm ức, cuối cùng bật khóc.
“Tại anh hết, tại anh hết!” Tôi ăn vạ như một đứa trẻ, nước mắt rơi lã chã. “Tất cả là do anh hại em!”
Thấy tôi khóc thảm thiết, Dương rất lo lắng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy em?”
Tôi trợn tròn mắt, hậm hực nói: “Anh nói đi, rốt cuộc tại sao anh lại chia tay với Sử Vân?”
Dương không ngờ tôi lại đưa ra câu hỏi này, anh sững lại không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn chiếc khăn mặt trong tay.
“Anh cũng vào hùa với bọn họ bắt nạt em!” Thấy anh mãi không chịu trả lời, nước mắt của tôi vừa ngừng chảy lại trào ra.
“Làm gì có chuyện đó”, anh luống cuống nhìn xuống đất, nói nhỏ: “Anh… anh… không thích tính cách của Vân.”
Tôi đã có được câu trả lời khiến mình hài lòng, liền thút thít nói: “Anh phải giải thích với tất cả mọi người cho rõ ràng đấy nhé! Bọn họ đều tưởng rằng vì em mà bọn anh mới chia tay nhau!”
Dương ngẩng phắt đầu lên, nét mặt lộ rõ vẻ sửng sốt: “Bọn họ… nói với em như vậy ư?”
Tôi vội gật đầu: “Nếu không, việc gì em phải đến đây tìm anh?”
“Thế… em khóc là vì chuyện này ư?” Dương quay mặt đi, nhìn về phía sân bóng, giọng nhỏ gần như không nghe rõ.
“Dĩ nhiên rồi!” Vừa nghĩ đến tôi lại tức, bèn hùng hổ đe dọa anh: “Anh mau đi nói với tất cả mọi người là anh không thích em đi nhé!”
“Nếu anh không nói thì sao?” Giọng anh rất khó chịu, quay đầu về phía tôi, ánh mắt sáng ngời hỏi.
“Thế thì em hận anh đến chết!” Tôi bắt đầu khóc và rủa anh.
Anh lại cuống quýt dỗ dành tôi: “Thôi được, thôi được! Em đừng khóc nữa, anh sẽ đi nói ngay.”
“Thế em đợi đó nhé!” Tôi khóc đã thấm mệt, liền ra về.
“À”, tôi đột nhiên đứng lại, vì nghĩ mình vẫn còn một câu muốn nói với anh, “Lục Tây Dương, nhớ quản lý bạn gái và người ủng hộ anh cho thật tốt!”
Trên đường về nhà, mặc dù đã được hứa hẹn, nhưng tôi không hề cảm thấy vui, mà lòng lại rối như tơ vò. Tại sao thế nhỉ? Ngay cả tôi cũng không rõ câu trả lời.
Lúc đó tuyết đã bắt đầu tan, bên đường còn có người nghêu ngao hát: “Một mùa xuân nữa lại đến…” Tôi nhìn lên bầu trời với ánh mắt vô định, ánh nắng rực rỡ, chói chang.
Tôi đang nghĩ, Trác Ưu, có phải ngươi đã đi lướt qua mùa xuân rồi hay không?






Không giữ được mùa xuân
Tôi không biết sau đó


80s toys - Atari. I still have