Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Ai Nói Tôi Kết Hôn

Tác giả: Thương Tố Hoa

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 1341277

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1277 lượt.

i Hữu Hữu, được một đôi vợ chồng trẻ mang theo. Vì tầm tuổi bằng nhau, hai cậu bé rất nhanh liền cùng chơi chung.
Không bao lâu, Hữu Hữu lôi kéo y phục của Tư Ninh, hô: “Mẹ, con có thể tiêm cùng lúc với tiểu đệ được không?”
Tư Ninh khó hiểu: “Tiểu đệ nào?”
Hữu Hữu chỉ ngón tay vào cậu bé bên cạnh: “Đây này! Đây là tiểu đệ vừa mới nhận của con.”
Cậu bé bị Hữu Hữu chỉ vào muốn nhảy ra từ trong ngực của mẹ mình. Cậu bé la hét: “Mẹ, con muốn tự mình đứng. Lão đại nói, bé ngoan thì không để mẹ ôm!”
Hai đứa trẻ gần như đồng thời lên tiếng làm cho nhóm người lớn cười lên. Lão đại, tiểu đệ, bọn trẻ nghe những từ này từ chỗ nào không biết.
Sau khi chuẩn bệnh, bác sĩ chuẩn bị lấy thuốc để truyền dịch cho bọn trẻ thì điện thoại của Tư Ninh vang lên, vẫn là người đại diện. Cô do dự, không biết có nên nghe hay không. Lúc này lại nghe thấy âm thanh non nớt của Hữu Hữu vang lên: “Mẹ, điện thoại kêu kìa!” Cô đặt con trai xuống, để cho chị Phương mang cậu bé đi, còn mình thì đến khúc quanh của hành lang nghe điện thoại.
Đến lúc truyền dịch, tâm trạng của Hữu Hữu có chút buồn phiền bởi vì vừa rồi, tiểu đệ hỏi bé một vấn đề: “Bố của lão đại đâu? Tại sao lại không đi theo lão đại?”
Hữu Hữu rất khổ sở, bởi vì bé từ nhỏ đã không nhìn thấy ba. Mẹ và dì Phương đều nói là ba không còn. Hữu Hữu rất không cam lòng, lại hâm mộ tiểu đệ có ba ở bên cạnh. Bé nghĩ: nếu hiện tại mà ba ở bên cạnh Hữu Hữu thì tốt rồi.
Lúc suy nghĩ thì bé chợt thấy một bóng dáng cao lớn đi qua. Tròng mắt xoay xoay, bé lôi kéo dì Phương: “Dì, con biết chú kia. Con có thể sang đó trò chuyện với chú ý được không? Dù sao mẹ vẫn chưa trở lại.”
Sau nhiều lần khẩn cầu, rốt cục dì Phương cũng cho phép Hữu Hữu. Cô đứng cách đó không xa, không tới gần, còn bé thì chạy đến trước mặt người đàn ông kia, nhẹ giọng hô: “Chú, chú có thể giúp con một chút được không?”
Người đàn ông kia quay mặt lại, mắt đeo kính râm, rất giống hình tượng lão đại Hắc bang trong phim ảnh. Trang phục cả người đều màu đen, bộ dáng bình tĩnh, lãnh khốc, lạnh lẽo.
Hữu Hữu nhìn qua cũng sửng sốt một chút, nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn kĩ người đàn ông rồi nói: “Tiểu đệ hỏi con là ba mẹ con ở đâu, tại sao lại tự tới bệnh viện một mình? Con không muốn nói cho nó biết là con là đứa trẻ không ai muốn... Ưm, nếu không thì nó sẽ khinh thường con... Chú, chú có thể đi gặp tiểu đệ với con được không? Nói với nó rằng chú là ba con có được hay không? Chỉ một chút xíu... một chút xíu thôi là được rồi.”
Thần sắc của người đàn ông tối sầm lại. Âm thanh hỗn tạp chói tai trong trí nhớ lại truyền đến: “Ba mẹ của mày đâu?” , “Làm sao lại không có ba mẹ? Mỗi người đều có a. Chỉ là bọn họ không cần mày thôi!”, “Thật đáng thương, nó là đứa trẻ không ai muốn”.... Âm thanh chồng chéo với hình ảnh đứa bé trước mặt, anh không thể nào đem đứa bé xa lạ này đẩy ra, ngược lại lại để đứa bé tùy ý lôi kéo chính mình đi tới phòng truyền dịch.
Tại phòng truyền dịch, Hữu Hữu lôi kéo người đàn ông đến trước mặt tiểu đệ, tự hào hô: “Đây là ba của ta!” Lúc nghe được lời khen rằng ba rất đẹp trai của tiểu đệ, Hữu Hữu cảm thấy như mình thực sự có ba. Bé cảm thấy thật vui vẻ, như lúc mẹ đút cho bé ăn vậy.
Vừa nghiêng đầu, Hữu Hữu thấy mẹ đang đứng ở cửa. Bé cao hứng chạy tới, hô: “Mẹ!”
Người đàn ông quay đầu lại cùng với người phụ nữ đứng ở cửa bị đứa trẻ giữ chặt nói chuyện bốn mắt nhìn nhau. Anh kinh ngạc: là cô?
Tư Ninh giờ khắc này như bị điện giật, như bị sét đánh, như bị ngập trong nước lũ... mọi suy nghĩ đều sụp đổ. Trong đầu chỉ còn có bốn chữ: tại sao là anh?
Hữu Hữu Chờ Ba Mẹ
Giờ khắc này trong đầu Tư Ninh xuất hiện hai lựa chọn. Thứ nhất: mang con trai chạy trốn, sau đó thì thà chết cũng không chịu nhận. Thứ hai: lưu lại đây với con trai, cho dù bị đánh chết cũng sẽ không thừa nhận. Đương nhiên là lựa chọn thứ nhất thoải mái hơn, nhưng con trai còn phải truyền dịch, nên lựa chọn thứ hai thắng một cách áp đảo.
Tư Ninh mỉm cười, sau đó gật gật đầu, để kệ con trai lôi kéo hướng tới chỗ Hàn Duệ. Cô dùng ánh mắt khinh thường: không phải chỉ là Hàn Duệ sao, không phải chỉ là có tiền sao, không phải chỉ là... Được rồi, anh hẳn là không nên nói loạn. Nếu anh dám cắt công tác của mình, mình liền không trả tiền. Cùng lắm thì lấy thịt trả nợ. Nghĩ tới đó cô liền ưỡn ngực lên.
Hữu Hữu một tay nắm lấy Tư Ninh, tay kia thì ôm lấy Hàn Duệ. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười hạnh phúc – một nụ cười hạnh phúc chưa bao giờ có. Bé khoe khoang nhìn tiểu đệ đệ đang truyền dịch, hỏi: “Ba của Hữu Hữu đẹp trai không? Mẹ của Hữu Hữu cũng thật xinh đẹp đúng không? Lão đại ta có lợi hại không?”
Tiểu đệ đệ kia mồm chữ O, nước miếng chảy lách tách. Cậu nhìn ba mẹ lão đại rồi lại nhìn về phía ba mẹ mình, bỗng nhiên ngoạc mồm khóc lên: “Ta cũng muốn có mẹ xinh đẹp như vậy, cũng muốn ba đẹp trai như vậy...”
Hữu Hữu thấy thế có chút luống cuống. Bé suy nghĩ một lúc rồi kéo tay của Tư Ninh, dán vào tai cô xì xào một hồi lâu. Không biết bé nói gì đó mà Tư Ninh liên tiếp gật đầu cư


Polly po-cket