XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Ai Sẽ Ôm Em Khi Thấy Em Buồn

Tác giả: Ngải Mễ

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341398

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1398 lượt.

chỉ cảm thấy căm hận.
Có một khoảnh khắc, anh muốn cầu xin Tiểu Băng niệm tình vợ chồng bao năm, rời xa Tiểu Lục để giữ gìn cuộc hôn nhân giữa hai người. Nhưng anh cảm thấy làm như vậy vừa không có khí phách vừa không có nhân tính. Rốt cuộc hôn nhân quan trọng hay tình yêu quan trọng? Đương nhiên là tình yêu quan trọng, nếu có tình yêu thì có thể có hôn nhân, nhưng nếu có hôn nhân thì không nhất thiết phải có tình yêu.
Anh tự an ủi bản thân: Tiểu Băng vẫn yêu mình, chỉ là mình không gặp thời, đến sau tên Tiểu Lục kia, bây giờ mình tự động rút lui, Tiểu Băng nhất định sẽ cảm kích mình, đến khi cô ấy ở bên cạnh tên họ Lục kia đủ lâu, không còn cảm giác mới mẻ nữa, chưa biết chừng sẽ nhớ đến mình.
Điều anh lo lắng bây giờ chính là phải ăn nói với ba mẹ như thế nào, ứng phó với câu hỏi của bạn bè, người quen như thế nào. Lần này có lẽ không đơn giản như lần bị cướp, mà lúc đó đã bị bọn họ hỏi phiền gần chết, giờ lại đến vụ ly hôn này, lại chẳng phải nghe chán cả tai, nói mòn cả miệng sao? Anh bực tức nghĩ, sao mọi người lại thích quản chuyện linh tinh của người khác thế nhỉ? Nếu không có ai hỏi, không có ai tỏ ra ngạc nhiên, không có bạn bè, người thân tỏ ra tội nghiệp anh, không có đám Gia Cát Lượng đến dạy bảo anh thì đỡ phiền toái hơn bao nhiêu, ly hôn cũng sẽ chẳng đáng sợ đến như thế.






Tuy Đàm Duy đã hứa với Tạ Di Hồng rằng sẽ không hỏi Tiểu Băng chuyện này, nhưng anh quyết định lần này phải làm một kẻ tiểu nhân nói không giữ lời, ngả bài với Tiểu Băng. Anh là người có lòng tự tôn rất cao, không bao giờ nhận sự bố thí, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu, đối với tình yêu càng như thế. Anh quyết định chủ động rút lui khỏi tam giác này, tác thành cho Tiểu Băng và Tiểu Lục. Không phải anh tình nguyện dấn thân vào tam giác đó, nhưng anh có thể tình nguyện rút lui, coi như là giữ chút thể diện cho mình, chung quy vẫn tốt hơn bị người ta đá một phát ra ngoài.
Anh suy nghĩ như vậy rồi dành một buổi tối không có lớp để đến chỗ Tiểu Băng. Tiểu Băng vẫn ở trường “soạn giáo án”, đến khoảng mười một giờ tối mới về nhà. Thấy anh ở đó, hình như cô cũng không ngạc nhiên, chỉ ậm ừ đôi câu rồi chuẩn bị đi tắm, nhưng bị anh gọi lại: “Hôm nay anh đến đây là muốn bàn bạc với em... một chuyện, nói xong sẽ đi ngay, em có thể đợi anh nói xong hẵng đi tắm được không?”
Tiểu Băng kinh ngạc nói: “Đã đến đây rồi, anh không ở đây... qua đêm à?” Nói rồi, cô còn liếc qua chỗ đó của anh một cái.
Mặt anh ửng hồng, cơ thể cũng có phản ứng, chỉ sợ Tiểu Băng lại gần trêu chọc, nếu thế thì bao nhiêu công sức đều đổ hết xuống sông xuống bể, anh lại rơi vào bẫy tình của cô. Anh liền hắng giọng: “Không cần, sáng mai anh phải đi dạy...”
“Hả? Thế thì... anh nói đi! Chuyện gì vậy, sao anh lại nghiêm túc thế?”
“Nếu em đã mang điều đó ra để so sánh tình yêu thì anh không còn gì để nói nữa...” Anh muốn nói: Tiểu Lục dĩ nhiên bằng lòng chia sẻ, bởi vì thứ để chia sẻ là canh trong bát của người khác, không chia sẻ thì đến cái muôi cũng chẳng được cầm. Đợi khi nào em trở thành vợ của hắn, em cho người ta chia sẻ canh trong bát của hắn thử xem, xem hắn có hào phóng như vậy không? Anh không nói những lời này ra, bởi nói như vậy giống như anh đang coi Tiểu Băng là tài sản riêng của anh, là canh trong bát của anh, Tiểu Băng nghe được nhất định sẽ rất buồn, nhưng anh không tìm được ví dụ nào hay hơn nên chỉ có thể coi như không có gì.
Tiểu Băng thấy anh không nói, sợ sệt hỏi: “Anh đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì. Anh đang nghĩ có lẽ anh... không yêu em bằng hắn, bởi vì anh... không làm được như hắn... Anh không muốn xen giữa hai người...” Anh thấy trên khuôn mặt của Tiểu Băng dường như vừa trút được gánh nặng, cảm thấy tim như bị đâm một đao, đoạn khẽ gượng cười rồi nói: “Mấy năm nay liên lụy đến em... hại hai người có tình mà không thể đoàn tụ... Cũng phải trách em, tại sao không... nói sớm cho anh biết?”
“Em sợ anh bị tổn thương... Anh đối với em tốt như vậy, sao em có thể nhẫn tâm...” Tiểu Băng tỏ ra khẩn thiết. “Tình cảm anh dành cho em, em sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, em sẽ... báo đáp anh... thật đấy... Em chỉ hy vọng, anh đừng vì chuyện này... mà không thể gượng dậy được.”
Anh khảng khái lên tiếng: “Chuyện này em yên tâm đi, anh sẽ không suy sụp đâu... Mấy năm nay em... đối với anh cũng rất tốt, anh cũng sẽ ghi nhớ...”
Tiểu Băng lấy ra hai tờ giấy trong ngăn kéo, đưa cho anh, dè dặt nói: “Số tiền anh vay để em chữa bệnh... Tiểu Lục đã trả giúp một phần... Anh ấy nói số còn lại anh ấy sẽ trả bằng hết.”
Anh sững sờ nhìn chằm chằm vào hai tờ giấy, nhận ra một tờ là giấy vay nợ anh viết cho Tạ Di Hồng, Tiểu Chu đã nói mang về cho bác gái Tạ. Tờ còn lại là giấy vay nợ anh viết cho cô Lam, lần đó anh cố ý vì chuyện này mà đến nhà cô Lam một chuyến, ép cô Lam phải nhận giấy vay nợ của anh. Anh nhìn thấy hai tờ giấy nằm trong tay Tiểu Băng, không khỏi tức giận. “Cái gì? Hắn đã trả rồi? Anh cần hắn trả hả? Hắn nghĩ anh không trả nổi hay sao?”
“Không phải là